Bình Nguyên đang  vao giấc ngủ thì thấy tiếng gõ cửa của Đinh Diệp:
- Hai  ngủ , Thường Quân  ở bên đó ?
Bình Nguyên vội bước xuống giường mở cửa thấy khuôn mặt lo lắng của Đinh Diệp:
- Không thấy Thường Quân  cả, cửa ngõ và cửa nhà đều  mở toang. Là bà nội đêm dậy  về sinh thấy cửa mở vội  gõ cửa từng phòng xem  ai  ngoài ?
Bình Nguyên vội chạy xuống nhà  thấy   tập trung ở phòng khách,  cùng mấy  đàn ông trong nhà vội cầm đèn pin chạy  ngoài. Họ  khắp các ngõ ngách trong làng, nhà nào cũng đóng cửa im lìm, đến nhà thầy giáo Chu bố Đinh Diệp vội đập cửa, trong nhà  tiếng gọi thì đèn bật sáng, cửa cổng  mở Bình Nguyên vội xông thẳng  nhà tìm kiếm:
- Một đứa bé nhà   mất tích, phiền thầy một chút- Bố Đinh Diệp lo lắng 
Chu Manh cũng thoáng vẻ lo lắng:
- Vậy để   tìm cùng  .
Bình Nguyên tìm một hồi trong nhà  tìm thấy gì cũng chạy vội  ngoài,  vội  sang  với bố của Đinh Diệp:
- Bác Đinh, nhà của Tiểu Ngọc ở , mau dẫn cháu đến đó.
Mấy  họ tất bật  đến một căn nhà bỏ hoang ở cuối làng,  qua rõ ràng  dấu chân còn khá mới, vết chân  hướng   buồng   bước :
- Thường Quân  đến đây.- Khánh Linh - Vậy bây giờ ...
Bình Nguyên cảm nhận  điều gì đó vội chạy về hướng khu nghĩa địa, mấy    cũng tất bật chạy theo . Anh tìm thấy cô đang   một nấm mộ nhỏ, dường như nấm mộ    bỏ hoang  ai chăm nom từ lâu lắm . Cô  ở đó co ro vì lạnh, mặt mày tái nhợt,  thở yếu ớt.
Đến khi Thường Quân tỉnh giấc thì  là trưa ngày hôm , bà nội  cô trìu mến:
- Cái đứa trẻ , ban đêm   chạy  lung tung như thế? Nếu  tìm thấy kịp thời thì  lẽ  c.h.ế.t vì trúng gió .
Cô ngửi thấy quanh   mùi dầu gió,   ê ẩm, chăn  đắp lên tận cổ.
- Cháu...,  chuyện gì  xảy   ạ? Sao cháu  ở đây?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/den-long-do-treo-cao/chuong-9.html.]
- Là mấy  tìm thấy cháu ở ngoài nghĩa địa?
Cô nhớ hết tất cả  chuyện  xảy , cô  bà nội:
- Bà, ngoài Tiểu Ngọc mất  làng  còn cô gái trẻ nào mất  ạ?
Bà nội nheo mắt như đang suy nghĩ điều gì đó,  đó cất lời:
- Sau khi Tiểu Ngọc mất một thời gian thì làng còn một cô gái Tiểu Hạ nữa, năm đó Tiểu Hạ  20 tuổi, khuôn mặt đáng yêu xinh xắn nhưng  đuối nước do sáng sớm  giặt đồ mà mất, xác còn trôi xuống tận làng bên, bên đó họ vớt  xác mới đưa về cho gia đình. Nhà Tiểu Hạ năm đó khá nghèo, bố  mất sớm cô  ở với bà nội  ngoài 80 tuổi. Cũng  mấy  đồn rằng  xác c.h.ế.t  giống c.h.ế.t đuối nhưng cũng sợ tiếng đồn đến tai nhà trưởng làng Ngân nên cũng  ai dám xôn xao gì nữa. Còn bà nội cô   già yếu nên   kêu cũng   kêu ai. Cái c.h.ế.t của Tiểu Hạ cứ như    quên lãng, bà nội già yếu thì tầm một năm  là mất. Cháu mà  hỏi  lẽ bà cũng  còn nhớ đến nó nữa, căn nhà của cô  giờ cũng  nhà lão Ngân thu hồi, là đất của nhà lão.
C.h.ế.t do đuối nước, đúng là một bọn khốn nạn mà, Thường Quân khuôn mặt giận giữ, tay nắm chặt, cô đoán năm đó chắc hẳn những  đàn ông đó   nhục Tiểu Hạ  giả vờ  như một vụ đuối nước. Cô bước xuống giường xin phép bà nội    ngoài, cô thất Bình Nguyên đang cùng Đinh Hào và Khánh Linh chuẩn  nấu trưa, cô   bếp cùng mấy  bọn họ:
- Hôm qua tìm thấy em như thế nào ?
Bình Nguyên  thẳng đối diện với cô:
- Cứ chạy  tìm thôi,  đó   nhà Tiểu Ngọc thì   tiếng thì thào là  ngoài nghĩa địa.
- Anh  nhận  điều gì ?
- Có quá nhiều  c.h.ế.t  rõ nguyên nhân trong làng , thấy  sự nhúng tay của  khác, nhưng  chắc  là   lão thầy pháp bên nhà lão Ngân Kim  .
Cô chợt nhớ  điều gì đó vội lôi cuốn sổ trong túi quần :
- Em tìm thấy cái  trong nhà Tiểu Ngọc. Là cô  chỉ cho em,  rõ là    nhưng chắc sẽ tìm  cái gì đó.
Cả mấy  bọn họ chụm đầu   cuốn sổ nhỏ, nó giống như một cuốn nhật ký, câu chuyện  kể  khiến bọn họ  há miệng  ngậm  , hóa  năm đó Tiểu Ngọc tự tử   vì cô  gả cho Ngân Kim mà còn vì lý do khác nữa.
Cái ngôi làng nhỏ bé , tưởng chừng như yên bình nhưng thật   thứ thật đáng ghê tởm. Thường Quân thương cảm cho Tiểu Ngọc và Tiểu Hạ, nhất định  đưa chuyện   ánh sáng, những con  năm đó dù  c.h.ế.t  còn sống đều  trả giá cho những hành động vô nhân tính của . Bình Nguyên cầm lấy bàn tay lạnh buốt của cô, lay lay:
- Vẫn  chứ?
- Vẫn - Cô lạnh lùng đáp đến mức chính Bình Nguyên cũng  rùng .