"Hả?"
Dương Niệm Niệm cúi đầu , thì thôi, suýt nữa hồn bay phách lạc. Cô thấy ở chỗ nhổ cỏ, thế mà một cái đầu đen thui!
"Trời ơi! Đây là một xác c.h.ế.t đấy chứ?"
Cô suy nghĩ của cho hoảng sợ, "A" một tiếng nhanh chóng dậy chạy về phía Vương Phượng Kiều. Cùng lúc cô la hoảng, một khác từ cây gần đó nhảy xuống.
Càng quỷ dị hơn, cái đầu đen thui bỗng nhiên "mọc" lên khỏi mặt đất, hiên ngang dậy. Dương Niệm Niệm lúc mới nhận , hóa lúc nãy là một lính mặc "quân phục ngụy trang" đang rạp mặt đất.
Lúc , dù khuôn mặt ngụy trang bằng mấy vệt đen, vẻ ngượng ngùng của lính vẫn hiện rõ. Hắn gãi đầu, .
Mà chỗ Dương Niệm Niệm xổm nhổ cỏ chính là m.ô.n.g của lính ... Nghĩ đến chuyện giẫm lên m.ô.n.g , còn nhổ cả cỏ đầu , lúc chỉ lính mà cả Dương Niệm Niệm cũng đỏ mặt tía tai vì hổ, đến mức bỏ qua nhảy từ cây xuống.
Mãi đến khi Vương Phượng Kiều ngạc nhiên hỏi: "Lục đoàn trưởng, hai đồng chí đang diễn tập ở đây ?"
Dương Niệm Niệm ngạc nhiên đầu , lúc thấy Lục Thời Thâm đến bên cạnh . Hắn cô với ánh mắt quan tâm hỏi: "Có dọa ?"
Mặc dù vẻ mặt nghiêm túc, nhưng giọng dịu dàng.
Dương Niệm Niệm lắc đầu, bối rối : "Dọa thì dọa lắm, nhưng mà ngại quá. Sao lúc nãy lên tiếng đuổi chúng em ? Chúng em phiền cuộc diễn tập của các ?"
Người lính cô giẫm lên m.ô.n.g cũng chuyên nghiệp, hề nhúc nhích. Nghĩ đến những gì xảy lúc nãy, cô chỉ đ.â.m đầu gốc cây.
Lục Thời Thâm lắc đầu: "Không , thể hiệu quả ngụy trang của họ qua con mắt ngoài."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/doan-truong-luc-hon-nhan-my-man/199.html.]
Dương Niệm Niệm cực kỳ ngượng ngùng: "Sự thật chứng minh là thành công đấy. Các cứ tiếp tục diễn tập , chúng em về đây."
Vương Phượng Kiều diễn tập là chuyện quan trọng nên dám phiền họ, vội vàng gật đầu : " đúng đúng, các đồng chí cứ việc, chúng đây."
Cô ôm cỏ , ngoái đầu thấy Dương Niệm Niệm theo mới tiếp tục bước.
Hai vài mét, lưng thấy giọng Lục Thời Thâm: "Thu quân."
Ngay đó, một tràng vang lên...
Cô đầu , bỗng thấy chân mềm nhũn, suýt chút nữa ngã. Trời ơi... Chỗ cô thấy cỏ và cây, giờ bỗng bật dậy cả mấy chục ...
Vương Phượng Kiều cũng chú ý đến cảnh tượng , trong đầu cố gắng nhớ xem hai những gì. Đáng tiếc, quá nhiều, cuối cùng thành chẳng nhớ gì. Thế là cô nghiêng đầu hỏi: "Niệm Niệm, nãy chúng chuyện gì nhỉ? Có gì bậy bạ ?"
Dương Niệm Niệm mệt mỏi lắc đầu: "Bậy bạ thì , nhưng em giẫm lên m.ô.n.g , còn khiến 'xì ' nữa. Ngại c.h.ế.t ."
"Cái tiếng 'xì ' thối thật đấy, chị còn nghĩ trưa nay em ăn gì mà thối thế." Vương Phượng Kiều nghiêng ngả, đến mức nước mắt cũng trào .
Lục Thời Thâm định dẫn đội sâu rừng nhỏ, thấy tiếng của Dương Niệm Niệm, đầu về hướng hai đang rời . Trong đầu cứ vang mãi lời của cô. Chính vì mải cô mà lên tiếng để cô rời .
Hắn cô đến khu quân đội là do gia đình ép buộc. Trong cảnh đó, nếu trở về nhà đẻ cũng ngày lành. Cho nên, cân nhắc thiệt hơn, cô mới quyết định ở đúng ?
Cô thì vẻ yếu đuối, như một đứa trẻ là , là , nhưng thật thông minh và dũng cảm. Cô mục tiêu và chủ kiến riêng, còn dám đấu tranh để theo đuổi. Việc buôn bán là thế, chuyện thi đại học cũng .
Cô cố gắng như , vì kiếm đủ tiền, trở nên đủ giỏi giang để thể tự tin rời xa ?
Nghĩ đến việc cô nỗ lực như thể là vì rời xa , Lục Thời Thâm bỗng thấy lồng n.g.ự.c trống rỗng, đau buốt.