Cô bạn nhỏ  tuyên bố mắt sắp nhắm,   trung tâm thương mại   chiếc xe lửa mini chạy  sàn thu hút, nằng nặc đòi Chung Cẩn cho  hai vòng. Bé còn đòi  đầu tàu, hai tay nắm c.h.ặ.t t.a.y lái,  quên nhắc nhở  cha phía : “Sắp quẹo , ba vịn chắc  nhé.”
Chung Cẩn co hai chân dài   để ,   chiếc xe lửa hoạt hình sặc sỡ. Anh là  đàn ông duy nhất  xe,   ngoại hình nổi bật, sự tồn tại của  thật sự quá thu hút ánh . Anh đành  trưng  vẻ mặt  vui để che giấu sự ngượng ngùng.
Kết thúc chuyến , Tiểu Đồng nhét một món đồ nhỏ  tay Chung Cẩn: “Ba treo cái  lên giúp con.”
Đó là món đồ chơi trong suất ăn của McDonald's. Cô bé thấy một chị gái treo thú bông lên túi xách nên cũng  bắt chước.
Bé vẫn đang đeo chiếc túi móc len mà Nhiêu Thi Thi tặng. Chiếc túi giờ   kéo đến biến dạng. Ánh mắt Chung Cẩn dừng   chữ “sữa chua mâm xôi” thêu  túi,   treo món đồ chơi lên mà bế cô bé  thẳng  một cửa hàng túi xách gần đó.
Nhân viên cửa hàng nhiệt tình đón tiếp, khen cô bé xinh xắn, nhưng cũng tiếc nuối : “Thưa , bên em   túi nhỏ cho trẻ con cỡ  ạ.”
Chung Cẩn ôm con gái  ,  quanh một vòng    : “Vậy xin hỏi ở   bán ạ?”
Theo chỉ dẫn của nhân viên,  tìm  một cửa hàng thời trang trẻ em  lớn, bán đủ loại quần áo, giày dép, túi xách. Anh thở phào nhẹ nhõm,  cần   lòng vòng nữa, ở đây  thể mua sắm một  cho xong.
Nhân viên dẫn họ đến khu vực túi xách. Chung Cẩn thấy cái nào cũng na ná ,  chọn  nên bảo Chung Vân Đồng tự xem thích cái nào.
Chung Vân Đồng chỉ  một chiếc cặp sách treo  tường: “Đó là heo Peppa, con  cái đó.” Hai ngày ở đồn công an xem phim hoạt hình, cô bé   đến heo Peppa.
Chung Cẩn  chiếc cặp hình con heo màu hồng béo ú, thật sự  thấy nó đáng yêu chỗ nào. Nó  còn phồng lên một cục, đeo lên  chắc chắn  vướng víu.
Trong lúc  còn đang nghi ngờ gu thẩm mỹ của con gái, nhân viên  giúp Tiểu Đồng đeo chiếc cặp lên. Lúc   ,   thấy cũng . Chiếc cặp sách  đáng yêu đeo   một cô bé đáng yêu, thì ngay cả chiếc cặp cũng trở nên đáng yêu theo.
Một lát , Chung Vân Đồng  chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt: “Ba mau tới đây, con phát hiện một thứ .”
Cô bé kéo tay  đến khu vực bán giày, chỉ  một đôi dép  kệ: “Ba xem , ba  của nó vốn ở đây.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-10.html.]
Trước mặt họ là một bức tường dép lê. Tiểu Đồng cho rằng   phát hiện  ba  của món đồ chơi hình chiếc giày, nên vô cùng phấn khích.
Chung Cẩn cũng hùa theo lời bé: “Vậy   mang cả ba  của nó về nhà ?”
“Dạ ,  ạ! Còn mấy cái bên cạnh là  chị em của nó, mang hết về  ba.”
Chung Cẩn: “…… Chỉ  thể mang một cái thôi.”
Tiểu Đồng chớp chớp mắt: “Dạ.” Vẻ mặt  chút thất vọng.
Chung Cẩn: “…… Nhiều nhất là hai cái.”
Sau khi  dạo vài vòng, năng lượng của Tiểu Đồng cuối cùng cũng cạn kiệt, cô bé ôm chặt Chung Cẩn ngủ gà ngủ gật. Anh tùy tiện mua mấy bộ quần áo theo lời giới thiệu của nhân viên, một tay dắt cô bé, tay  xách mấy túi đồ   khỏi trung tâm thương mại.
Vừa về đến khách sạn, điện thoại Chung Cẩn reo lên. Anh  chuyện vài câu   Chung Vân Đồng đang  ngửa  giường,  với đầu dây bên : “Có thể phiền cô lên đây một chuyến  ?”
Hơn mười phút ,  tiếng gõ cửa.
Ngoài cửa là một cô gái trẻ  hai mươi tuổi, mặc áo thun quần jean đơn giản, dáng  cao ráo, đôi mắt sáng ngời, trông đặc biệt hoạt bát.
Cô gái thấy Chung Cẩn liền  chào: “Đội trưởng Chung.” Trước đây khi ở Kinh Thị, chức vụ của  là Đội trưởng Đội Cảnh sát Hình sự, nên  ở đây vẫn quen gọi  như .
“Bác sĩ Đỗ, lâu   gặp.”
Chung Cẩn  phòng, lấy từ vali  túi đựng vật chứng chứa hai chiếc bàn chải đánh răng, đưa cho cô gái: “Chuyện   trong điện thoại, phiền cô giúp  xét nghiệm nhanh hai mẫu DNA .”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Được ạ,  trưa mai em sẽ gửi kết quả cho .” Đỗ Hinh  nghề nghiệp đặc thù của Chung Cẩn nên  hỏi nhiều.