Hồ Đắc mặt  đổi sắc, giấu cây xúc xích nướng   lưng: “ đến đón con của đồn công an chúng .”
“Đứa trẻ nào là con của đồn các  ?”
Vừa , Chung Vân Đồng  gọi tên. Cô bé đeo cặp sách nhỏ chạy về phía Hồ Đắc. Anh chỉ  bé:
“Chính là bé đó, Chung Vân Đồng. Con bé là cục cưng của đồn chúng  đấy. Chủ nhiệm ngày thường giúp đỡ để mắt tới cháu nó một chút nhé, con bé tính tình , đừng để bạn khác bắt nạt.”
Chủ nhiệm giáo dục liên tục gật đầu: “Không  ,   , trường chúng   coi trọng việc . Nếu  hiện tượng bắt nạt, nhất định sẽ xử lý nghiêm.”
“À đúng , đội trưởng Hồ, năm nay buổi phổ biến kiến thức phòng chống lừa đảo vẫn do  phụ trách chứ ạ? Chúng  cũng  sắp xếp lịch .”
Hồ Đắc nắm tay Tiểu Đồng,  sang khu đất trống bên cạnh,  đó bàn bạc chuyện buổi giảng bài với chủ nhiệm giáo dục.
Tiểu Đồng hít hít cái mũi nhỏ như cún con, lập tức ngửi thấy mùi thơm của xúc xích nướng.
Con bé men theo mùi hương, vòng   lưng Hồ Đắc, quả nhiên phát hiện ngón tay thô kệch của  đang cầm xiên xúc xích.
Cô bé nhón chân, vươn cổ, cắn một miếng, nhai đến miệng bóng nhẫy.
Người lớn thì đang bàn công chuyện, còn cô bé thì   lưng họ, lặng lẽ ăn hết miếng  đến miếng khác.
Đến lúc Hồ Đắc  chuyện xong với chủ nhiệm giáo dục, cây xúc xích trong tay  chỉ còn trơ  cái que.
Chờ chủ nhiệm  , Hồ Đắc mới bế thốc cô bé lên, để bé   cánh tay :
“Con chó con nhà ai mà dám ăn trộm xúc xích của  thế?”
Cô bé hai tay ôm lấy cái đầu trọc của Hồ Đắc,  khanh khách: “Là con, hì hì.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-108.html.]
Tại khoa cấp cứu bệnh viện thành phố.
Chung Cẩn  lấy m.á.u xong, Thu Sanh cùng   ở ngoài phòng cấp cứu chờ kết quả.
Một bé gái nắm tay   ngang qua. Có lẽ vì thấy cô Thu Sanh quá xinh  nên bé cứ  chằm chằm  cô.
Thu Sanh mỉm  với bé gái.
Chờ cô bé  xa, cô mới  sang  với Chung Cẩn: “Không  Tiểu Đồng ở đồn công an thế nào, con bé  nhớ ba  .”
Chung Cẩn yếu ớt dựa  một cây cột, giọng khàn đặc : “Con bé thì em  cần lo, ở đồn nó sống  lắm. Lo cho  đây ,   đau sắp c.h.ế.t .”
Giọng Thu Sanh đột nhiên trở nên dịu dàng đến lạ: “Không  , đừng lo. Nếu  chết, em sẽ xem hết 120 giây quảng cáo để hồi sinh .”
Chung Cẩn: “……”
Tiểu Đồng ở đồn công an quả thật sống  . Giờ đây, bé đang  các chú cảnh sát trong sở dẫn  ăn bún.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Nhiêu Thi Thi dạy bé cách ăn: cắn một đầu sợi bún, nhắm mắt ,  húp một  thật mạnh là bún sẽ  miệng.
Con bé   cách húp mạnh, nên liền cắn sợi bún,  mấp máy miệng lia lịa như một chú hamster nhỏ. Hai má phồng lên, sợi bún cứ thế mà chui  miệng.
Cốc Nhạc gắp hết thịt bò trong bát  bỏ  bát Tiểu Đồng,  hỏi bé: “Ở nhà trẻ con học  gì ?”
Cô bé lập tức  dậy khỏi ghế, hai chân  hình chữ V, tay  động tác vỗ cánh, lắc m.ô.n.g biểu diễn một đoạn vũ điệu gà con cho họ xem.
Hồ Đắc  đến mặt mày hớn hở: “  bảo trẻ con  nhà trẻ là học  bao nhiêu thứ mà.”
Tiểu Đồng giơ một ngón tay lên, khuôn mặt nhỏ  vẻ nghiêm túc: “Con  cho các chú  , xem   miễn phí  nhé, đưa thịt đây cho con.”
Nụ   mặt các chú cảnh sát tắt ngấm. Ở ngay trong đồn công an mà còn gặp  cảnh mua bán ép buộc thế , đôi khi họ cũng  tự  báo án.