Thu Sanh tắm xong  ngoài, vốn tưởng bé  ngủ say.
Cô   xuống, cái m.ô.n.g nhỏ của bé  bò  gần. Bàn tay nhỏ níu lấy cánh tay cô, đôi chân ngắn mũm mĩm gác lên bụng Thu Sanh,  bé đặt cằm lên vai cô, thì thầm hỏi:
“Ba  ốm ạ?”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Không ai  cho con bé  Chung Cẩn  ốm,  lẽ bé    lúc Thu Sanh  chuyện với Hồ Đắc.
“Ừ, ba ốm, nhưng  nặng . Con ngủ một giấc dậy là ngày mai sẽ thấy ba.”
Cô bé  ghé  tai cô thì thầm: “Con    , mua một cái bánh bao, chiên lên ăn thì sẽ khỏi bệnh.”
Thu Sanh  hiểu ý con bé là gì, nhưng  muộn , cô    chuyện linh tinh với bé nữa, nên thuận miệng đáp: “Ừ, mai mua.”
Cô bé  chịu bỏ qua, tiếp tục ôm mặt Thu Sanh : “Con  chỗ nào bán, mai con dẫn  .”
“Ừ.” Thu Sanh trở , ôm con bé  lòng: “Bảo bối ngủ nhanh , muộn .”
Cô bé nhắm mắt một lát   mở , hàng mi dài chớp chớp  cổ Thu Sanh.
Con bé nhỏ giọng : “Con vẫn  gọi điện thoại cho ba.”
Thu Sanh định  lơ, nghĩ rằng lát nữa con bé sẽ tự ngủ thôi, nhưng cô cảm thấy một luồng  ấm  da. Con bé  vùi đầu  cổ cô và  thút thít.
“Bảo bối,  ? Ba   .”
Thu Sanh vội vàng  dậy, lấy điện thoại  tủ đầu giường: “Con đừng , bây giờ chúng  gọi cho ba nhé.  nếu ba ngủ    máy, thì   ngủ,  ?”
Cuộc gọi video   kết nối, mới reo hai tiếng    bắt máy.
Khuôn mặt tiều tụy khác thường của Chung Cẩn xuất hiện  màn hình, giọng  khàn đặc gọi một tiếng: “Tiểu Đồng, còn  ngủ ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-110.html.]
Cô bé ôm điện thoại,  thấy khuôn mặt ba  giống  ngày,   thấy giọng ba cũng lạ hoắc, nước mắt lập tức  kìm  mà trào .
“Ba…”
Mím môi gọi một tiếng "ba", bé liền nghẹn ngào   nên lời, chỉ  há miệng  thành tiếng mà  nức nở.
Chung Cẩn  con như , lòng  cũng nhói đau, hốc mắt lập tức đỏ hoe.
Hai cha con cách  một màn hình, con gái bên   đến tan nát cõi lòng, ba bên  mắt đỏ hoe . Nếu   đang ở nơi   ngoài,  lẽ  cũng   theo.
Cuối cùng vẫn là Thu Sanh lấy  điện thoại: “Mai là gặp  , đừng  như  chuyện gì to tát lắm. Nhanh  ngủ .”
Sau đó, cô trực tiếp ngắt cuộc gọi.
Rạng sáng, Chung Cẩn  tự lái xe về. Anh đẩy cửa phòng ngủ chính  , hai  con đang quấn chăn ngủ say sưa, một  nghiêng sang một bên, trông như hai quả lê.
Anh truyền dịch xong, mồ hôi  đầm đìa, nên  tắm nước ấm  mới về phòng ngủ phụ ngủ tiếp.
Người lúc  bệnh tinh thần thường  , dễ ngủ, nhưng giấc ngủ  mơ màng, lúc thì như trôi  mây, lúc  như rơi xuống vực sâu, tỉnh dậy  cũng lâng lâng.
Không  ngủ bao lâu,  tỉnh , cảm thấy cổ họng càng đau rát hơn.
Chung Cẩn xốc chăn lên, định xuống giường tìm chút nước uống. Vừa  dậy,  liền cảm thấy một trận trời đất  cuồng, choáng váng.
Anh vội vàng  trở .
Chờ cơn choáng váng qua ,  kéo hai chiếc gối kê  lưng,  chống   nệm, nửa  nửa dựa  đầu giường.
Lúc , Chung Cẩn mới phát hiện bên mép giường   từ lúc nào   thêm một chiếc ghế.
Trên ghế bày ngay ngắn một ít đồ ăn vặt: kẹo sữa, bánh táo gai và kẹo cầu vồng đều , trái cây cũng  vài thứ, còn  một lọ sữa chua  cắm sẵn ống hút.