Sau , Chung Cẩn  mất một thời gian khá dài mới  cô hiểu  rằng, sự tôn trọng còn quan trọng hơn cả tình yêu.
Giống như việc cô  thích  bếp,  thích  việc nhà, Chung Cẩn   thông cảm và  bao giờ phàn nàn về chuyện .
Trong cuộc hôn nhân với Chung Cẩn, cô  trở thành một cô bé  thể  bất cứ điều gì  . Tình yêu vô điều kiện mà cô  nhận  ở cha , cuối cùng cô đều nhận  ở Chung Cẩn.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
  , cuộc sống đột nhiên  biến cố, cả hai  đều gặp  những chuyện  tồi tệ. Thu Sanh  Chung Cẩn    rơi  vực sâu, và lúc đó, cô cũng đang chới với trong bóng tối.
Vì thế, họ cứ thế mà rời xa .
Chỉ là  nhiều thói quen từ  đây, đến nay vẫn còn giữ .
Giống như, bát cháo trắng hôm nay, chính là sự tôn trọng mà Chung Cẩn  từng dạy cô.
Ông chủ đưa bát cháo   gói xong, Thu Sanh nhận lấy, treo lên tay lái xe của Tiểu Đồng,  đỡ tay lái của con bé,   ngoài.
Vừa  khỏi quán cháo, cô  thấy   gọi một tiếng  lưng: “Tiểu Đồng.”
Thu Sanh  đầu  , là một  phụ nữ trung niên xa lạ, trông trắng trẻo, sạch sẽ, và cho   cảm giác  quen thuộc, dịu dàng.
Người phụ nữ trung niên tươi  rạng rỡ,  gọi một tiếng: “Tiểu Đồng.”
Đang đạp xe trượt scooter, cô bé đột nhiên phản ứng , gọi  phụ nữ xa lạ một tiếng: “Dì Lương”,  nhảy xuống xe, tiến lên ôm lấy chân  phụ nữ.
“Dì    ạ? Sao  đến thăm con?” Tiểu Đồng ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, liên tục hỏi.
Dì Lương đỡ vai Tiểu Đồng,  với Thu Sanh một chút: “Chào cô,  là dì  đây  chăm sóc Tiểu Đồng,  họ Lương.”
Thu Sanh  ngạc nhiên, Chung Cẩn hóa  còn thuê bảo mẫu cho con bé nữa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-113.html.]
Trước đây,  vốn ghét nhất nhà   ngoài.
“Chào dì,  là  của Tiểu Đồng,  tên là Thu Sanh.” Thu Sanh cũng đáp  bằng một nụ   thiện.
“Hai  con về khu nhà  ạ?    cũng   về hướng đó,  cùng hai  con nhé.” Dì Lương vẫn luôn nắm tay Tiểu Đồng, và Tiểu Đồng cũng  quấn quýt dì, còn dùng má cọ cọ  mu bàn tay dì Lương.
Đi về phía  một đoạn đường, chủ đề tự nhiên chuyển sang một vấn đề quan trọng.
Thu Sanh hỏi: “Dì Lương,    dì  tiếp tục chăm sóc Tiểu Đồng nữa ạ?”
Dì Lương thu  nụ   khóe môi,  giấu giếm gì, kể cho cô  hết chuyện cơn bão lớn  đó. Kể xong, dì còn trịnh trọng xin  Thu Sanh:
“Mỗi  nhớ đến chuyện , trong lòng  đều cảm thấy xót xa. Cô  xem,      thể gây  một tai họa lớn như  chứ?”
“Vậy  của dì bây giờ  khỏe  ạ?” Thu Sanh hỏi.
“Bây giờ thì    ạ. Vì bà cụ sức khỏe  , nên   tự học một ít kiến thức sơ cứu. Lúc  chạy đến nhà, xe cứu thương còn  tới,   sơ cứu tim phổi và hô hấp nhân tạo cho bà . Chờ xe cứu thương đến, bác sĩ đều  may mắn là chúng   cứu giúp kịp thời.”
“Vậy thì  ,   đều  , đó  là kết quả  nhất .”
Vừa  chuyện   đến cổng khu dân cư, dì Lương dừng bước: “   trong nữa.”
Dì buông tay Tiểu Đồng : “Tiểu Đồng, tạm biệt con.”
Cô bé  nắm tay dì  chịu buông: “Con  dì về nhà cùng con. Ba con  ốm , dì đến thăm ba con  ạ.”
“Anh Chung    ạ?”
Thu Sanh: “Thức đêm  việc quá sức, hôm qua  sốt với đau họng,   gì nghiêm trọng  ạ.”