Chung Cẩn khàn giọng : “Cháo kê.”
Lần  Thu Sanh dường như  hiểu: “Cháo kê ?”
“Ừm.”
Nghe giọng  khàn đặc, thật  chút đau lòng. Vốn dĩ hát  khó , giờ đến  chuyện cũng khó  nốt.
Thu Sanh  gõ mấy chữ “cháo kê”  ô tìm kiếm thì  tin nhắn WeChat gửi đến, là của dì Lương.
【Mẹ Tiểu Đồng ơi,  ở  lầu , mang canh hầm qua cho cô đây. Tiện thể  mấy món thanh đạm nữa, phiền cô xuống lấy giúp  nhé?】
Thu Sanh trả lời một tiếng “”,   dậy xỏ dép xuống lầu.
Dì Lương đưa cho cô cặp lồng, nhất quyết  chịu lên nhà. Dì cảm thấy Chung Cẩn vẫn còn giận , giờ   đang bệnh, sợ  lên  thêm phiền.
Thu Sanh hỏi địa chỉ nhà dì Lương,  lát nữa sẽ mang bộ đồ ăn qua trả.
Dì Lương  tủm tỉm   cần, mai dì sẽ qua lấy,   đợi Thu Sanh  thêm,  lái chiếc xe điện nhỏ  mất.
Dù  cũng  xuống lầu, Thu Sanh tiện thể rẽ  nhà ăn của khu dân cư, mua thêm hai món nữa  mới xách đồ về nhà.
Mở cặp lồng dì Lương đưa, bên trong  mấy hộp cơm, ngoài một hộp canh lê đường phèn, còn  một phần cháo kê khoai mài và rau xanh xào.
Thu Sanh dọn máy tính  bàn ăn sang một bên, bày hết đồ ăn ,   gọi Chung Cẩn  ăn.
Ngồi  bàn, Chung Cẩn liếc  thức ăn,  nghi hoặc  Thu Sanh.
“Em  nhà ăn khu dân cư mua đó.” Thu Sanh .
Chung Cẩn gõ chữ  điện thoại: 【Dì Lương đến  ?】
Anh nhận  mấy món  là do dì Lương . Dì Lương hầm canh thường bỏ ba quả táo đỏ và năm viên kỷ tử, rau xanh thì thường dùng tay bẻ, vết cắt  phẳng như dùng dao.
“Ừm, sáng nay  mua đồ ăn sáng gặp dì . Dì   ốm nên  mấy món mang qua. Anh ăn nhanh .”
Chung Cẩn   gì nữa, nhưng   uống hết một bát canh lê đường phèn lớn, cháo khoai mài và rau xanh cũng ăn  một ít.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-119.html.]
Tiểu Đồng chống cằm, vẻ mặt chán chường: “Dì Lương cũng   thịt cho con.”
Thu Sanh gắp con cá hấp mua ở nhà ăn cho con bé: “Con ăn cái  .”
“Con  thích ăn cá.” Cô bé đẩy tay Thu Sanh , buồn bã húp cháo khoai mài.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Cuối cùng, đồ ăn dì Lương mang đến đều  ăn hết sạch, còn hai món mua ở nhà ăn thì thừa hơn một nửa. Đồ ăn ngoài gia vị đậm, đặt cạnh đồ nhà , ăn một  là nhận  ngay.
Ăn cơm xong, Tiểu Đồng  buồn ngủ, ôm chân Chung Cẩn  nũng,  ba bế  ngủ.
Chung Cẩn bế con bé đặt lên giường. Anh tựa   thành giường  kê sẵn hai chiếc gối, đầu ngón tay  lạnh nhẹ nhàng vỗ lưng bé.
Chẳng mấy chốc Tiểu Đồng  ngủ say. Chung Cẩn nhắm mắt , bàn tay vẫn đặt  lưng bé, cứ thế ôm con ngủ  .
Cửa phòng ngủ  đóng, Thu Sanh  ngoài gõ nhẹ: “Chung Cẩn,  ngủ  ?”
Chung Cẩn mở mắt.
Thu Sanh bước : “Em  bàn với  một chuyện.”
“Ừ.”
Trong phòng   ghế dư, Thu Sanh bèn  xuống cuối giường: “Hay là chúng  mời dì Lương về   .”
Chung Cẩn cụp mi mắt xuống, im lặng một lúc  cầm điện thoại lên, nhắn một câu: 【Tại ?】
Thu Sanh: “Vì em thấy chúng  cần một  giúp việc. Hơn nữa dì Lương là   . Nói thật,   mấy  giúp việc  như dì  ,   cho nghỉ  mà vẫn nấu canh mang đến cho chủ cũ đang ốm.”
Chung Cẩn nhắn: 【Anh  yên tâm để  ngoài chăm sóc Tiểu Đồng.】
“Anh vẫn còn canh cánh chuyện trận bão đó ?”
Chung Cẩn ngạc nhiên  Thu Sanh.
Thu Sanh khoanh tay gật đầu: “Dì Lương kể hết cho em , chuyện hôm bão dì để Tiểu Đồng ở nhà một .”
Chung Cẩn gõ một dòng chữ  điện thoại: 【Thế nên,  ,  thể để Tiểu Đồng rơi   cảnh đó một  nữa.】