“Được,   trông con bé giúp  một lát,   ngoài giải quyết chút việc.” Chung Cẩn bế Chung Vân Đồng lên, nhét  lòng Vu Phi Dương.
Vu Phi Dương  Chung Vân Đồng  gọi với theo: “Cậu   đấy?  đưa .”
Chung Cẩn vẫy tay, bắt một chiếc taxi ven đường. Trước khi lên xe,  còn  vọng : “Cậu đưa con bé  gội đầu .”
Đó là một tiệm cắt tóc nhỏ  sâu trong hẻm,  trang trí theo phong cách  xưa cũ của những năm 80-90, thậm chí còn dùng cả kẹp than nung nóng để uốn tóc. Ông chủ tiệm tuổi cũng  cao, tóc  điểm hoa râm.
Vu Phi Dương cứ thế bế Chung Vân Đồng đặt lên ghế cắt tóc: “Ông Vương, cắt cho cháu bé  ạ.”
Ông Vương,  mà đám thanh niên  gọi đùa là “Thầy Tony”, đeo kính lão lên, cẩn thận xem xét mái tóc của Chung Vân Đồng  hỏi: “Cắt ngắn bao nhiêu?”
Vu Phi Dương co chân   chiếc ghế đẩu,  lướt điện thoại  đáp bừa: “Ừm, ông cứ tỉa tót tùy ý, miễn  đừng trông như  sét đánh là .”
Nửa tiếng , Vu Phi Dương  thấy một tiếng  thét kinh thiên động địa. Anh ngẩng đầu lên thì thấy trong gương, một cô bé với quả đầu “úp nồi”  thể nào ngố hơn đang   .
Mái tóc đen bóng  cắt bằng  trán, hai bên  tỉa tót thẳng tắp, trông như thể   úp một cái bát tô lên đầu  cắt, hoặc như đang đội một chiếc vỏ dưa hấu đen bóng.
Vu Phi Dương c.h.ế.t lặng: “...Trời ơi, tình hình gì đây?”
Ông Vương  mang phong thái tự tin thường thấy của các “Thầy Tony”: “Tóc con bé   thật, đen nhánh bóng mượt. Cậu xem, cắt xong trông tinh thần hơn hẳn.”
Vu Phi Dương tê dại cả . Chưa  đến việc lát nữa  ăn  thế nào với Chung Cẩn, chỉ riêng việc dỗ cô bé đang  ngất vì mất  mái tóc yêu quý  cũng  đủ khiến  đau đầu.
Ôm Chung Vân Đồng trở  xe, Vu Phi Dương vỗ về: “Con , chú xin , chú ham rẻ nên mới đưa con  tiệm cắt tóc mười tệ một đầu, mấy ông thợ ở đây thường  hiểu ngôn ngữ loài . Chú hứa sẽ đền bù cho con, chú sẽ dùng  tiền tiết kiệm  mua cho con một cái mũ thật , con thấy ? Chấp nhận lời xin   của chú nhé?”
Chung Vân Đồng lúc  một chữ cũng   lọt, chỉ  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-12.html.]
Mái tóc của bé quý giá  bao. Mỗi ngày đều  gội bằng nước hoa tươi, bôi tinh dầu ép từ trái cây, dưỡng đến bóng mượt như nhung. Mẹ sẽ cài đủ loại đá quý lên tóc bé, khi bé chạy nhảy  ánh mặt trời, cả mái tóc đều sáng rực lấp lánh.
Bây giờ tất cả đều hỏng hết. Bé bây giờ trông như một cây nấm.
“Oa a a a~~~” Chung Vân Đồng càng nghĩ càng tủi .
Vu Phi Dương vò đầu bứt tai: “Hay là thế , chú mua cho con cái mũ  nhất, cộng thêm một cây kem,  ?”
Đôi mắt to của Tiểu Đồng ngấn đầy nước mắt, bé  nấc lên: “Không ,  cần, con  gà rán giòn cơ.”
Gà rán giòn là ai? Vu Phi Dương  , nhưng tình hình hiện tại  cho phép  thắc mắc. Anh vội vàng đồng ý: “Được, ,  thôi, chúng   tìm gà rán giòn nào.”
Trong lúc Vu Phi Dương dẫn cô bé  khắp phố tìm “gà rán giòn”, Chung Cẩn  đến một quán cà phê và  thẳng lên phòng riêng  lầu hai.
Căn phòng  trang trí lịch sự, tao nhã, cách âm  . Anh gọi một ly cà phê đá kiểu Mỹ,   một lát thì   đẩy cửa bước .
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Đó là một  phụ nữ mặc áo thun đen bó sát và quần jean rộng. Dáng  cô cao gầy, nhanh nhẹn, nhưng  che chắn kín mít từ đầu đến chân: mũ, kính râm, khẩu trang.
Vào phòng,  phụ nữ mới gỡ kính và khẩu trang xuống, để lộ ngũ quan xinh . Cô liếc  Chung Cẩn, lạnh lùng  đến  đối diện .
Đây là  đầu tiên hai  gặp mặt  khi ly hôn. Không ai  gì,  khí  chút ngượng ngùng.
Chung Cẩn sờ mũi, định lên tiếng: “Em uống gì?” Cùng lúc đó, Thu Sanh cũng lạnh lùng hỏi: “Tìm   chuyện gì?”
Lại một  lặng bao trùm. Thu Sanh  : “Không uống,  thẳng  vấn đề .”
Chung Cẩn vuốt vuốt tóc mái, dường như  điều khó . Vẻ tuấn lãng  gương mặt  phủ một tầng sương mờ mịt.
Trước đây, Thu Sanh từng mê mẩn vẻ  trai  chút u buồn của . Bây giờ, ở tuổi gần ba mươi, Chung Cẩn   còn vẻ ngây ngô của thiếu niên, khí chất đàn ông trưởng thành, điềm đạm  càng thêm quyến rũ.   khi ly hôn, cảm giác của Thu Sanh về  cũng   đổi. Anh vẫn  trai như cũ, nhưng cô    còn vẻ mê đắm, tim đập chân run như xưa.