Sau đó   đau đến tỉnh giấc, thấy con bé đang quỳ bên cạnh  sofa, trong tay cầm mấy sợi lông, còn ngây thơ hỏi: “Sao ba nhiều tóc thế?”
Rồi nó còn chạy  mách Thu Sanh: “Ba con chất lượng kém quá,  nhiều sợi tóc.”
Thu Sanh đôi khi  phàn nàn về mấy bộ quần áo búp bê  may xong,  chất lượng kém, nhiều chỉ thừa,  dặn con bé  nhớ kỹ.
Chuyện  khiến Thu Sanh   lâu, cứ thấy Chung Cẩn là cô  .
Thu Sanh  thì thôi, chứ  thể để đám  ở đồn   . Thế là Chung Cẩn bế Tiểu Đồng  khỏi ghế,  bế Miêu Nguyệt Nguyệt đang  bên cạnh đặt :
“Miêu Nguyệt Nguyệt, đến lượt con khai báo.”
Miêu Nguyệt Nguyệt  nãy còn đang phân vân    nên khai  bí mật lớn nhất của  . Tâm lý còn  chuẩn  xong   bế lên ghế thẩm vấn.
Cô bé mím môi do dự,  cúi  kéo ống quần lên, lí nhí :
“Con lừa  , thật  con mặc quần   vì sợ lạnh, mà vì chân con là chân giả. Con   là một đứa trẻ ngoan, con   dối.”
Hồ Đắc lập tức bế Miêu Nguyệt Nguyệt , ôm  lòng, bàn tay to vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy yếu của cô bé, an ủi:
“Đây    của con. Con là một đứa trẻ ngoan. Chuyện   chân  cần  cho  khác  cũng   cả.”
Đám nhóc tì  cảnh , cũng nhao nhao lên tiếng:
“Không  .”
“Chuyện nhỏ thôi mà.”
“Mẹ con bảo ai cũng  khuyết điểm riêng.”
“Miêu Thanh Nguyệt,   chúng  vẫn là bạn .”
Miêu Thanh Nguyệt rúc  lòng Hồ Đắc,  khuôn mặt trọc lốc gần ngay  mắt, vươn tay nhỏ sờ sờ đầu :
“Chú cũng   tóc, con cũng   chân, hì hì.”
Hồ Đắc: “...  , mỗi  đều sẽ thiếu một vài thứ, nhưng đó    của chúng , nên  cần cảm thấy  .”
Tiểu Đồng kéo tay Chung Cẩn,  hiệu cho  cúi xuống. Con bé ôm đầu ba, thì thầm bên tai :
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-123.html.]
“Ba chất lượng   cũng  , để  khâu  cho ba.”
Chung Cẩn véo má con bé: “Không   linh tinh.”
Tham quan xong đồn công an, cô giáo  xâu chuỗi đám nhóc , dẫn về trường.
Khi đến bên  vạch kẻ đường, thử thách thứ hai  chờ sẵn.
Cô La đột nhiên ôm bụng: “Cô đau bụng quá, cô  vệ sinh một lát. Các con đợi cô ở đây nhé,   chạy lung tung  đấy?”
Nói  cô La chạy .
Tiếp theo, một cô giáo khác cải trang sẽ xuất hiện, dùng kẹo mút để thử thách các bạn nhỏ.
Đám trẻ con đợi một lúc bên đường, cô La vẫn   . Có đứa bắt đầu sợ, lí nhí :
“Mẹ con bảo   ở một  ngoài đường, sẽ gặp  . Hay là chúng  về .”
Một bạn khác : “ phía  là vạch kẻ đường,  tớ dặn   tự ý qua đường.”
Tiểu Đồng vẻ mặt bình tĩnh: “Vậy chúng  về đồn công an , về đó  cần qua đường.”
Một đám trẻ con bàn bạc một hồi, cảm thấy về đồn công an vẫn đáng tin hơn, thế là cả chuỗi     về phía đồn.
Lúc , cô giáo đóng vai nhân viên bán hàng siêu thị lên sân khấu. Cô chặn các bạn nhỏ ,  lời thoại  chuẩn  sẵn:
“Các con ơi, cô là nhân viên bán hàng vui vẻ ở siêu thị. Bây giờ siêu thị đang  hoạt động ăn thử,  mời các con nếm thử các loại kẹo mút, các con   ăn ?”
Một đám củ cải nhỏ hăng hái giơ tay: “Con , con .”
“Tốt,  bây giờ chúng    đến siêu thị đối diện, các con  theo cô nhé?”
Cô giáo cải trang nhặt sợi dây thừng  đất lên:
“Nào, cô dắt tay các con, chúng  cùng  qua đường.”
Đám nhóc bây giờ   kẹo mút  cho mê , chẳng những  theo, mà còn  lễ phép  “Cảm ơn cô ạ”.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Mọi  còn chủ động báo cho cô nhân viên lạ   thích vị gì.