Khi sắp lên vạch kẻ đường, Tiểu Đồng đột nhiên dừng ,  chút bất an  đầu  về phía đồn công an.
Cô nhân viên lạ thúc giục: “Các con ơi,  nhanh lên, lát nữa hết kẹo bây giờ.”
Tiểu Đồng nắm chặt dây an , lễ phép : “Cảm ơn cô, nhưng con  ăn kẹo của cô  ạ.”
“Sao  con? Có vị dâu tây, vị sô cô la nữa, con thích vị nào?”
Lúc , các  cảnh sát và giáo viên đều đang quan sát qua màn hình giám sát. Nhìn đến đây, Hồ Đắc : “Kịch bản của cô giáo  sâu quá, hỏi thẳng vị kẹo, đứa nào mà chịu nổi?”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Cô giáo thấy con bé vẫn do dự, liền hỏi: “Con còn lo lắng gì ?”
Tiểu Đồng mân mê dây an : “Con  cho cô  nhé,   ăn đồ nhặt , sẽ  trúng độc đấy ạ.”
Chủ nhiệm giáo vụ chỉ  màn hình: “Đứa bé   tệ, ý thức phòng chống lừa đảo  mạnh. Đây là con gái của đội trưởng Chung  ?”
“Ừm.” Chung Cẩn khoanh tay, mắt  chằm chằm màn hình, lạnh lùng gật đầu.
Hồ Đắc thì  đầy tự hào: “Con bé nhà  ngày nào cũng ở đồn xem phá án, kiến thức phòng chống lừa đảo phong phú lắm.”
Trên màn hình, cô giáo vẫn  từ bỏ, tiếp tục dụ dỗ:
“Con ơi,   , kẹo của cô   nhặt , là hàng chính hãng siêu thị bán, giống hệt kẹo ba  mua cho con.”
Cô bé suy nghĩ một lát,  buông tay đang nắm dây an  , chủ động nắm lấy tay cô giáo:
“Vậy con  một cái vị dâu tây, cảm ơn cô ạ.”
Một chuỗi củ cải non vui vẻ  siêu thị ăn kẹo mút miễn phí, kết quả đến cửa siêu thị   mấy  cảnh sát chặn . Cô nhân viên bán hàng cũng  coi như kẻ buôn ,  còng tay áp giải  ngay tại chỗ.
Đám trẻ con ngơ ngác  đưa về đồn, chịu một phen phê bình giáo dục nghiêm khắc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-124.html.]
Sau đó, chúng chen chúc  thành một hàng  màn hình TV ở sảnh lớn,  bắt xem phim tuyên truyền phòng chống lừa đảo.
Hồ Đắc  ngang qua, ngón tay chỉ  Chung Vân Đồng: “Con đó, đồ tham ăn.”
Tiểu Đồng lè lưỡi trêu : “Lêu lêu lêu.”
Hồ Đắc  đến văn phòng Chung Cẩn, gõ cửa bước :
“Đội trưởng Chung,  một tình huống   báo cáo. Vừa nãy ở phòng thẩm vấn, đám trẻ con khai nhận  sai, những đứa khác thì   gì, chỉ  một  bé  ở trường  vén váy các bạn nữ. Chuyện   xem  cần báo với nhà trường ?”
Chung Cẩn đặt tài liệu xuống, ngẩng đầu:
“Anh  tìm chủ nhiệm giáo vụ của nhà trẻ. Thôi, đừng tìm chủ nhiệm, tìm thẳng hiệu trưởng , phối hợp với họ triển khai giáo dục giới tính và hành vi cho trẻ. Mặt khác, yêu cầu họ xem  đồng phục váy của học sinh nữ. Mẹ của Tiểu Đồng  may thêm một chiếc quần đùi nhỏ bên trong váy,  thấy như   . Hoặc là trực tiếp đề nghị họ đổi thành quần, trẻ con chạy nhảy cũng tiện hơn.”
Hồ Đắc đáp lời  xoay   . Chung Cẩn  gọi  : “Cậu bé , nhờ thầy cô thông báo cho phụ , bảo họ cũng chú ý đến con.”
“Vâng,   ngay.”
Hồ Đắc    bao lâu, cửa văn phòng   một tiếng “rầm” phá tan. Tiểu Đồng cưỡi xe scooter lao .
Bé liếc  Chung Cẩn một cái,   thẳng đến bàn  việc, kéo ngăn kéo  cùng , lấy một ít đồ ăn vặt nhét  cặp sách.
Treo chiếc cặp đầy ắp đồ ăn vặt lên tay lái, cô bé lạnh lùng xoay  .
“Đứng .” Chung Cẩn gọi con bé.
Tiểu Đồng dừng xe, chân vẫn đặt  ván trượt, miệng ngậm một viên kẹo sữa,  đầu : “Gì ạ?”
Chung Cẩn vẫy tay với con bé: “Lại đây, ba  chuyện  hỏi con.”
Tiểu Đồng  lái xe về,   mặt Chung Cẩn.