Một cơn gió lạnh mang theo mùi tanh của biển thổi qua, dù Chung Cẩn   một lời,  phụ nữ đội mũ rơm vẫn đột nhiên rùng .
Hướng Duệ Thành một tay dắt Hướng Tử Mặc, một tay xách thùng nước lớn  tới, tỉnh bơ như   chuyện gì, gọi về phía Chung Cẩn:
“Tiểu Chung, lát nữa lên nhà  ăn hải sản hấp nhé?”
Thu Sanh cũng tỏ  như   chuyện gì,  đầu  với Hướng Duệ Thành: “Anh Hướng, đến nhà em ăn ,  gọi chị Phỉ một tiếng nhé.”
Mao Phỉ Tuyết  thích ăn hải sản lắm, nhưng nếu đồ tươi thì cô  vẫn ăn. Nhận  điện thoại của Hướng Duệ Thành, cô  mua ít trái cây  xách đến.
Hướng Duệ Thành và Chung Cẩn thi  trổ tài trong bếp, hai   ai chịu nhường ai,  trong bếp vang lên tiếng loảng xoảng, thỉnh thoảng còn  tiếng cãi  và tiếng  ha hả của dì Lương.
Thu Sanh  qua đóng cửa bếp , ngăn cách tiếng ồn của hai gã trẻ con,   phòng khách, dẫn Mao Phỉ Tuyết đến phòng  việc của  xem búp bê.
Trên bàn  việc đặt một con búp bê mặc váy cung đình châu Âu, chính là loại thường thấy trong phim ảnh, với áo nịt ngực, váy phồng, họa tiết phức tạp và lộng lẫy.
Thu Sanh giải thích với Mao Phỉ Tuyết:
“Cái  gọi là váy crinoline, là kiểu váy công chúa mà công chúa Sissi yêu thích nhất. Kiểu dáng   phức tạp,  dùng chỉ thêu, châu báu, tua rua, ruy băng lụa để trang trí mới  nổi bật  vẻ lộng lẫy. Hơn nữa, chiếc váy phồng  ít nhất cũng  xếp từ bốn đến sáu lớp mới  thể tạo hiệu ứng như .”
Mao Phỉ Tuyết  đầu tiên   những điều , tấm tắc khen: “Tâm tư của em thật tỉ mỉ, cái  chị  thôi  thấy choáng , đừng  là .”
“Mỗi nghề  một chuyên môn mà chị.” Thu Sanh thản nhiên : “Em ăn  vụng về, nếu bảo em   cảnh sát, mỗi ngày hòa giải các vụ việc, em cũng chịu thua.”
Mao Phỉ Tuyết  gật đầu: “ , mỗi nghề mỗi khác. Bây giờ em cũng  còn là diễn viên nữa, hà tất  để ý  khác  gì, đúng ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-131.html.]
Thu Sanh đưa tay sờ sờ những đường thêu  váy,   gì.
Mao Phỉ Tuyết  :
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Hồi em mới về  mấy ngày,  hôm Chung Cẩn đột nhiên  với chị, bảo chị  với các đồng nghiệp trong đồn, nếu gặp em thì đừng nhắc đến chuyện em là minh tinh. Lúc đó chị  hiểu, giờ mới  em  khúc mắc với chuyện .”
Thu Sanh nhớ , chẳng trách hôm cô đến đồn công an đón Tiểu Đồng vì Chung Cẩn  ốm, gặp các đồng nghiệp của ,   chỉ chào một tiếng  ai  việc nấy.
Lúc đó cô còn nghĩ các cảnh sát cố tình giữ  cách, giờ mới  là Chung Cẩn  dặn .
Chuyện  quả thật  giống phong cách của Chung Cẩn. Hai năm cô  bạo lực mạng nặng nề nhất, cô  thể  nổi cái tên “Thu Đan Hoa”. Chỉ cần  thấy là tim  thắt , một nỗi sợ hãi mang tính sinh lý.
Lúc đó Chung Cẩn còn là cảnh sát hình sự,  lên đội trưởng.
Trong đội của   một đồng nghiệp đặc biệt   móc,  rõ Thu Sanh    tên Thu Đan Hoa,  đó còn cố tình nhắc đến. Hễ thấy Thu Sanh là  giở giọng kỳ quái: “Đại minh tinh đến kìa.”
Sau đó, Chung Cẩn  đánh  với  đó một trận. Hai cảnh sát hình sự đánh   đường, cuối cùng  đưa về đồn.
Nghĩ  thật mất mặt.
  trận đánh đó,  ai trong đội hình cảnh dám giở trò mồm mép  mặt cô nữa.
Mao Phỉ Tuyết thấy Thu Sanh nhíu mày,  mái tóc búp bê một cách thất thần, tưởng cô vẫn còn nghĩ về chuyện buổi sáng, liền :
“Đừng nghĩ nữa,    chuyện gì    với Chung Cẩn thì cứ  với chị. Dù  chị cũng là phó đội trưởng,  chuyện trong khu vực  đều do chị quản.”