Thu Sanh  một bộ đồ đơn giản, mái tóc rối  khi ngủ cũng  buồn chải, chỉ đội một chiếc mũ lưỡi trai che ,  cứ thế theo  lên xe.
Chung Cẩn   ăn cơm, Thu Sanh còn tưởng là nhà hàng nào đó,  ngờ chiếc xe  chạy lên núi, càng  càng hoang vắng, xung quanh tối đen như mực, chỉ  ánh đèn xe chiếu sáng một  nhỏ phía .
Thu Sanh vỗ vai Chung Cẩn: “Này,   thật , bên ngoài nợ bao nhiêu tiền?”
Chung Cẩn: “Đừng hỏi,  nhiều   cho em .”
“ em cũng   chúng  định trốn   chứ?”
Tiểu Đồng   ghế trẻ em, đầu tựa  lưng ghế, chân nhỏ thảnh thơi lắc lư. Nghe bố    chuyện vớ vẩn, con bé nghiêng đầu, vẻ mặt bình tĩnh chen :
“Trốn đến một quán gà rán KFC.”
Con bé huơ huơ chân đá  lưng ghế : “Con ngửi thấy mùi gà rán , bao giờ thì ăn ạ?”
Chung Cẩn: “... Mũi chó.”
Chiếc ô tô cứ thế chạy lên tới lưng chừng núi. Nơi đây vốn là một điểm ngắm cảnh,   xây dựng thêm nhà chòi và lan can. Vào những ngày  trời,  từ đây  thể   cảnh biển tuyệt  phía .
 hôm nay thời tiết  , chỉ thấy phía  là sương mù dày đặc.
Cũng vì thời tiết ,  đài ngắm cảnh  một bóng .
Chung Cẩn lấy chiếc túi giữ nhiệt từ cốp xe , bên trong là một thùng đồ ăn đóng gói sẵn, cùng mấy cốc đồ uống nóng.
Dọn đồ  bàn đá trong đình, Chung Cẩn nhớ trong xe còn mấy cây nến từ  bão cúp điện,  cũng lấy hai cây  đốt lên.
Thu Sanh dựa  lan can,  hai ngọn nến trắng tỏa  một vầng sáng nhỏ. Giữa nơi rừng núi hoang vu , trông thật kỳ quặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-133.html.]
Chung Cẩn  hồn nhiên   ,  lẽ  còn thấy   lãng mạn.
Anh vẫy tay gọi Thu Sanh: “Mau  đây ăn , lát nữa nguội hết.”
Cô bé béo dùng khăn ướt lau tay,  cầm lấy một cái đùi gà gặm ngon lành, mắt lim dim, chân huơ huơ, thỏa mãn đến rung cả đùi.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Thu Sanh bất đắc dĩ  qua,  xuống bàn, nhận lấy cốc  Chung Cẩn đưa. Lòng bàn tay ấm áp, cô cúi đầu uống một ngụm, bụng cũng ấm lên.
Tiểu Đồng ăn no xong, liền chắp hai tay  lưng,  hình máy bay, chạy tới chạy lui  bãi đất trống, miệng kêu “ù ù”.
Chung Cẩn dựa  cột đình,  với Thu Sanh đang  bên cạnh: “Em còn nhớ hồi lớp 12,  đưa em lên sân thượng ?”
Đương nhiên là nhớ.
Thu Sanh  giống Chung Cẩn, một thiên tài bẩm sinh. Cô thực    năng khiếu học hành, đặc biệt là các môn tự nhiên luôn khiến cô đau đầu. Ở ngôi trường cấp ba hàng đầu cả nước đó, thành tích của cô chỉ ở mức trung bình khá, nhưng đó  là sự cố gắng hết sức của cô.
Năm lớp 12, nhiều  thi thử  ,  thêm áp lực từ bố , khiến Thu Sanh  thời gian đó căng thẳng tột độ, thường xuyên  thét lúc nửa đêm.
Chung Cẩn liền lén mua bia, đưa cô lên sân thượng uống. Uống say , cô gào thét  sân thượng vắng lặng.
Sau khi giải tỏa, tâm trạng cô  hơn một thời gian. Nếu áp lực  tăng lên, hai   lặng lẽ trốn lên sân thượng, uống rượu và gào thét.
Nói đến đây, Thu Sanh  đoán  ý của Chung Cẩn.
“Anh    em gào thét ở đây đấy chứ? Bây giờ em  áp lực gì .”
Chung Cẩn đút hai tay  túi quần, ánh mắt   bóng đêm đen kịt phía , bình tĩnh : “Em thử gọi to tên Thu Đan Hoa lên xem,  thể sẽ  hơn.”
“Không gọi, ngại lắm.” Thu Sanh cúi đầu, dùng mũi giày đá nhẹ một hòn đá  đất.
“Có gì mà ngại? Ở đây     ngoài.”