Chung Vân Đồng lập tức dùng hai tay giữ chặt mũ, vẻ mặt hoảng hốt: “Không  gì,   gì ạ.”
“Tình hình thế nào?” Chung Cẩn ngước mắt  Vu Phi Dương.
Vu Phi Dương nhắm mắt , vươn tay giật chiếc mũ của cô bé xuống: “Thì thành  thế  đây.”
Chung Cẩn  chằm chằm quả đầu dưa hấu  mặt, ngẩn  một lúc. Không  chứ, buổi sáng  vẫn là một cô bé xinh xắn,  lúc về  biến thành một đứa trông   thông minh cho lắm thế ?
“Ai bảo  cắt?” Chung Cẩn hỏi.
Vu Phi Dương  nịnh nọt: “Không   bảo ? Đưa con bé  cắt tóc.”
“  là đưa nó  GỘI ĐẦU! Gội đầu là vì  dạy nó ăn mì từ đầu sợi mì đó!”
“À? Ra là thế ? Ôi, xem chuyện  thành  thế .”
Chung Cẩn bật dậy, lao tới đ.ấ.m Vu Phi Dương túi bụi. Căn phòng nhỏ trong quán cà phê loạn thành một đoàn. Tiểu Đồng  bên cạnh,  gặm gà rán  cổ vũ: “Đáng đánh!”
Sau một hồi náo loạn, Vu Phi Dương  ngặt nghẽo ngã vật  sofa: “Tối  ăn xiên nướng ?  gọi thêm mấy đứa nữa.”
“Không , mai  còn  việc, mang theo con bé cũng  tiện.”
Tiểu Đồng bên cạnh vểnh tai , lập tức hỏi: “Xiên nướng là gì ạ?”
Vu Phi Dương   sang dụ dỗ cô bé: “Xiên nướng chính là thịt nướng đó con. Thịt bò, thịt dê, tôm, đùi gà đặt lên than nướng xèo xèo chảy mỡ, rắc thêm gia vị, thơm ngon tuyệt vời.”
Mắt cô bé sáng rực: “Còn ngon hơn lẩu ạ?”
Vu Phi Dương khinh thường : “Lẩu thì là cái gì? Nướng BBQ mới là chân ái.”
Chung Vân Đồng lập tức quyết định: “Đi! Ba   thì con .”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-14.html.]
Chung Cẩn: “……”
Cuối cùng, Chung Cẩn đành  thỏa hiệp: “Đừng gọi thêm , chỉ  chúng   thôi.  thật sự  việc,   tâm trạng tụ tập.”
“Được,  Đội trưởng Chung.” Vu Phi Dương vác cô bé lên vai, tiếp tục dụ dỗ: “Lát nữa con nhất định  ăn thịt dê xiên và mỡ bò xiên nhé, hai món đó là đỉnh của chóp.”
Chung Cẩn một tay cầm mũ, tay  xách cặp heo Peppa  theo . Anh liếc  phần gà rán ăn dở  bàn, thầm nghĩ, cô bé  là heo ? Sao  ăn khỏe như ?
Sau khi về khách sạn  áo, họ cùng  đến quán nướng. Trời  nhá nhem tối, những chiếc bàn nhựa  cửa tiệm  kín , khói nướng thơm lừng cả một góc phố.
Vu Phi Dương sắp xếp: “Cậu  chiếm chỗ  .” Rồi ôm Tiểu Đồng đến  tủ kính chọn xiên.
Chung Vân Đồng ăn nướng BBQ cũng  lạ lẫm. Cầm xiên thịt dê  tay, cô bé   nên ăn thế nào. Vu Phi Dương liền bảo bé cắn  miếng thịt,   dùng tay ấn nhẹ  mặt bé đẩy xuống, miếng thịt liền trượt  miệng.
Tiểu Đồng nhai ngấu nghiến  giơ ngón tay cái lên: “Ngon c.h.ế.t  .”
Ăn xong, bé  cho một chiếc xúc xích nhỏ  miệng, thúc giục: “Mau đẩy mặt con.”
Vu Phi Dương   ngậm  mồm: “Trời ơi, bảo bối nhà ai mà đáng yêu c.h.ế.t mất!”
Mắt Tiểu Đồng sáng rực: “Coca ạ? Ở   Coca ạ?”
Vu Phi Dương ngớ , ngay  đó phá lên  ha hả.
Chung Vân Đồng ăn  một nửa thì mí mắt  díp . Chung Cẩn  định bảo bé  ngủ thì đầu cô nhóc  gục xuống, trán gõ một cái “cốp”  bàn  ngủ  . Cảnh tượng đó  khiến Vu Phi Dương  một trận  no bụng.
Chung Cẩn ôm Tiểu Đồng về khách sạn. Cằm cô bé tựa  vai , nước dãi chảy ướt cả một mảng áo. Anh từ chỗ ghét bỏ ban đầu, giờ  dần quen với việc .
Anh đặt Tiểu Đồng lên giường, vắt khăn nóng lau mặt và tay chân cho bé. Đôi bàn tay, bàn chân mũm mĩm, mềm mại của cô bé khiến lòng  cũng mềm theo. Anh  quần áo sạch cho bé, cô bé lầm bầm vài câu trong mơ  vùi đầu  gối ngủ ngon lành.
Chung Cẩn gấp gọn quần áo bẩn của cô bé bỏ  túi, định mang về Hòa An giặt. Khi cất túi  vali,   thấy một túi đựng vật chứng khác, bên trong là bộ quần áo Tiểu Đồng mặc ngày đầu tiên xuất hiện. Anh  chút thất thần.
Anh mang theo những thứ  bên , vốn định nộp lên Cục Công an Kinh Thị, nhờ họ giúp điều tra lai lịch của Tiểu Đồng. Chỉ là, ngày mai khi báo cáo chuyện  lên,    sẽ  đối mặt với kết quả thế nào. Anh   nuôi đứa bé  , và  thể nuôi  , đều là những vấn đề cần  suy nghĩ kỹ.