Sau đó  đạp xe đến trạm tiếp theo.
Văn Hòa Xương  bên cạnh , thầm nghĩ, đứa bé  thật đáng thương. Ba  ở bên,  thì bận công việc, bé chỉ  thể tự chơi một .
Anh    chìm đắm trong sự thương cảm, chỉ hận  thể lập tức khiến đứa bé gọi  một tiếng ba, để  bù đắp cho nó một tuổi thơ trọn vẹn.
“Cháu bé ơi,  đây.” Văn Hòa Xương vẫy tay với Tiểu Đồng.
Tiểu Đồng đạp xe ba bánh đến, “Làm gì ạ?”
Anh   thiết hỏi, “Cháu tên gì?”
“Cháu tên Chung Vân Đồng.”
Quả nhiên là họ Chung.
Văn Hòa Xương  dám hỏi Thu Sanh ba của đứa bé là ai, nhưng   đoán là đàn  Chung Cẩn.  Chung Cẩn và Thu Sanh  ly hôn .
Xem tình hình hiện tại, đứa bé chắc chắn  giao cho Thu Sanh nuôi.
Anh    Chung Cẩn cũng đang ở Hải Sơn, còn tưởng rằng  vẫn ở đội điều tra hình sự Kinh Thị.
Sau đó, vị tổng tài giỏi suy diễn  tự vẽ  một kịch bản cẩu huyết: giữa hai  chắc chắn  xảy  chuyện gì đó  thể tha thứ, Thu Sanh   gặp Chung Cẩn, nên mới đưa con trốn đến một nơi xa xôi như .
Tiểu Đồng lúc  chính vì   ai chơi cùng nên mới tự chơi. Bây giờ hiếm khi   chủ động để ý, cô nhóc nghịch ngợm liền bắt đầu giở trò.
Con bé đặt đôi chân béo tròn xỏ tất năm ngón màu cầu vồng lên xe, hếch cằm về phía Văn Hòa Xương,
“Muốn chơi ?”
Văn Hòa Xương  thứ tình thương của  cha  tên  cho mê , lập tức gật đầu, “Được thôi, chơi gì nào? Cháu  cưỡi ngựa lớn bao giờ ?”
Đầu ngón chân tròn vo của Tiểu Đồng giật giật, “Cưỡi ngựa lớn là gì ạ?”
Cưỡi ngựa lớn là trò Văn Hòa Xương thường chơi với ba khi còn nhỏ. Ba quỳ rạp xuống đất  ngựa, con   lưng, ba bò khắp nhà.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-145.html.]
Nghĩ đến đây,   càng cảm thấy xót xa.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Ba  ở bên, bé thậm chí còn   cưỡi ngựa lớn.
Âm thầm thề  cho bé một tuổi thơ trọn vẹn,   lập tức quỳ xuống,  sấp xuống đất,  đầu  với Tiểu Đồng,
“Trèo lên ,  cho cháu cưỡi ngựa lớn.”
Tiểu Đồng lập tức trèo xuống xe,  do dự bò lên lưng Văn Hòa Xương, túm lấy tóc   để giữ thăng bằng,  cần ai dạy cũng hô lớn, “Đi!”
Ngay khoảnh khắc Tiểu Đồng  xuống, lưng Văn Hòa Xương lập tức trĩu xuống. Đứa bé  nặng hơn  tưởng.
Anh  cõng Tiểu Đồng bò hai vòng trong phòng khách, eo và chân bắt đầu mỏi nhừ, sức lực dần cạn.
Cô bé  lưng thì  vui vẻ, “Nhanh lên,   !”
Văn Hòa Xương nghĩ đây là một đứa trẻ đáng thương thiếu thốn tình cha, liền nghiến răng cõng bé bò thêm hai vòng nữa.
“Con còn  chơi,   nhanh lên.” Thấy   dừng , đứa bé vung vẩy đôi chân béo tròn, thúc giục.
Văn Hòa Xương thật sự  bò nổi nữa, nhỏ giọng thương lượng, “Ngựa mệt ,    chơi tiếp nhé?”
Thật   Thu Sanh cho cô bé  ăn gì, còn mệt hơn cả tập tạ.
“Dạ  ạ.” Tiểu Đồng chống tay lên lưng Văn Hòa Xương, chuẩn  nhảy xuống.
Thu Sanh cầm một chồng giấy  , thấy cảnh tượng , ngạc nhiên , “Tiểu Đồng, con  gì đấy? Sao    lưng chú? Con nặng thế, mau xuống .”
Vừa thấy Thu Sanh , Văn Hòa Xương  cơ hội thể hiện của   đến.
Anh   sảng khoái lắc đầu, “Không mệt , bình thường   tập thể hình, chút cân nặng  của cháu  .” Rồi  đầu  với Tiểu Đồng, “Đồng Đồng bám chắc  nhé, chúng  chuẩn  xuất phát thôi.”
Cô nhóc béo lập tức  sấp xuống, vui vẻ kêu, “Xuất phát thôi.”
Eo Văn Hòa Xương  trĩu xuống một chút nữa.
Anh  thậm chí còn mơ hồ  thấy tiếng kêu sắp đứt của dây lưng.