Cô chu cái miệng  con bé véo bẹp, : “Mẹ đưa con  ngoài chơi nhé,  trung tâm thương mại ăn gì đó.”
“Dạ!” Con bé lập tức giơ tay hô to.
Thu Sanh  phòng  đồ, nghĩ ngợi một chút, vẫn cầm một chiếc kính râm nhét  túi.
Ngày mai là Tết Trung Thu. Cục Văn hóa và Du lịch thành phố tổ chức một phiên chợ ở khu phố cổ, ban ngày  đủ loại mỹ thực và đồ chơi, nghệ sĩ đường phố biểu diễn, buổi tối  triển lãm đèn lồng và trò chơi đoán đố.
Thu Sanh   đặc biệt thích náo nhiệt, nhưng mấy năm nay  thích  ngoài nên  để ý.
Chuyện phố cổ  chợ, là do bác tài taxi  cho hai  con.
Tiểu Đồng    phố ẩm thực, mắt liền sáng rực,  đầu  với , “Mẹ ơi, con  .”
Thu Sanh  thể đoán  ở đó sẽ  đông, nhưng nghĩ dù  cũng   ngoài, con bé   thì cứ .
Xe taxi dừng ở đầu phố ẩm thực. Bác tài chỉ đường, “Cứ  thẳng  con phố  là tới.”
Thu Sanh lấy kính râm trong túi  đeo , ôm Tiểu Đồng  một đoạn, sức lực dần cạn, cô  đặt bé xuống đất, nắm tay con  .
Mới đến cổng một ngôi đền cổ kính treo đầy đèn lồng,  thấy dòng  chen chúc, đông nghịt.
Thu Sanh  chút chùn bước.
Đầu tiên là cô sợ hãi khi thấy nhiều , hơn nữa cô còn đang dắt một đứa bé béo, ôm thì  nổi, nắm tay  thì sợ bé  dẫm .
“Mẹ ơi, con  ăn cái .” Tiểu Đồng chỉ  một cửa hàng bán kẹo hồ lô.
Ông chủ dùng rơm  một tấm biển quảng cáo  lớn, cắm đầy các loại kẹo hồ lô giả lên , bày ở cửa để mời chào.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Chiêu  dường như  hiệu quả, cửa hàng xếp một hàng dài  mua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-148.html.]
Thu Sanh nắm tay Tiểu Đồng  qua,  ở cuối hàng.
Vì xung quanh quá đông, cô luôn  cảm giác ánh mắt từ  phía đổ dồn  mặt . Cô  chút hối hận vì hôm nay chỉ đeo kính râm, đáng lẽ nên mang cả khẩu trang.
Cô cố gắng chịu đựng áp lực,  theo dòng  chậm rãi tiến về phía . Bên cạnh, một  đàn ông ôm con hình như  đẩy trúng, lùi  hai bước suýt nữa dẫm  Tiểu Đồng.
Thu Sanh vội vàng bế con bé lên,  cứ ôm mãi cho đến khi mua  kẹo hồ lô. Tìm một chỗ vắng hơn, cô mới dám đặt con xuống.
Cô lấy điện thoại gọi cho Chung Cẩn,  hỏi xem  họp xong . Chắc  vẫn đang họp,  ai  máy.
Thu Sanh cất điện thoại , thương lượng với Tiểu Đồng, “Bé cưng ơi, hôm nay    trong đó nhé, đợi hôm  ba nghỉ  cùng  đến  ?”
Tiểu Đồng hai tay cầm que kẹo hồ lô, miệng  với tới viên kẹo  cùng, liền bắt đầu gặm từ giữa, gặm đến môi đỏ rực.
Con bé l.i.ế.m liếm đôi môi ngọt ngào, hỏi, “Mẹ ơi,    ôm con  nổi ? Con tự   mà.”
Nhìn   con bé vẫn   chơi.
Thu Sanh liếc  phía ,  đông  thấy cuối. Cô thật sự  đủ tự tin một  dẫn con  đó.
Thầm nghĩ, dù Chung Cẩn  ở đây, nếu  dì Lương thì   mấy.
“Bé cưng ơi,  đông quá,  sợ con xảy  chuyện gì. Hôm nay   chơi nữa, đợi ba nghỉ,  nhất định sẽ đến,  ?” Cô   nữa thương lượng.
Tiểu Đồng chớp mắt to, tò mò  về phía con phố một lát. Con bé thấy bên trong  bán đá bào,  cửa hàng bánh quai vạc.
Nuốt nước miếng, bé vẫn nắm tay , “Vâng,   về . Mẹ ơi,   cần ôm con, con tự   mà.”
“Ngoan nào,  đưa con  ăn McDonald’s.”
Đang chuẩn   về thì điện thoại của Thu Sanh  rung lên. Cô tưởng Chung Cẩn gọi , nhưng khi lấy  xem thì  là Văn Hòa Xương.