Thu Sanh lập tức hiểu  chuyện gì  xảy .
Chị liếc  Văn Hòa Xương một cái đầy ẩn ý,  vỗ lưng con bé trấn an:
“Được ,  về nhà ngay. Mẹ đảm bảo với con, ba của con chỉ  một  Chung Cẩn thôi.”
Thu Sanh  thèm  Văn Hòa Xương thêm một cái nào nữa, ôm con bé   ngoài.
Phố ẩm thực càng lúc càng đông, cô ôm con trong lòng, ngược dòng   , chiếc kính râm    xô đẩy rơi xuống cũng  buồn nhặt.
Gặp chỗ nào thật sự đông nghẹt, Thu Sanh còn lớn tiếng : “Phiền   nhường một chút,  đang ôm con nhỏ, đừng xô đẩy  cháu, cảm ơn.”
Người bên cạnh  thấy một cô gái cao gầy xinh   đang ôm một đứa bé béo ú trông  nặng, đều tự giác nhường đường.
Nghe thấy   bàn tán về , Thu Sanh cũng mặc kệ, chị chỉ  nhanh chóng đưa Tiểu Đồng rời khỏi nơi .
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Văn Hòa Xương nhiều  đuổi kịp,  giúp chị bế Tiểu Đồng, nhưng đều  cô gạt .
Chị lạnh giọng quát: “Anh đừng chạm  con .”
Văn Hòa Xương sợ đến mức lập tức rụt tay .
Trong ấn tượng của  , tính cách Thu Sanh luôn  ôn hòa. Vị tổng giám đốc thiết kế ở công ty họ  đây  xảo quyệt, lúc Thu Sanh hợp tác với  , ông   nhiều  gây khó dễ, nhưng cô luôn  thể giữ  bình tĩnh để hóa giải mâu thuẫn.
Đây là  đầu tiên Văn Hòa Xương thấy cô nổi giận như .
Trông   khác xa nữ thần trong ấn tượng của  .
Thu Sanh ôm Tiểu Đồng bắt xe về nhà, Văn Hòa Xương cũng vội vã bắt một chiếc khác  theo.
Chị bước  thang máy,   cũng  theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-150.html.]
Thu Sanh sợ  con bé hoảng sợ,  dám  hành động gì quá khích, chỉ âm thầm cầu nguyện, hy vọng lúc  Chung Cẩn  về đến nhà.
Đến cửa, Thu Sanh nhập mật mã, hé cửa  một khe nhỏ. Bên trong   tiếng động, xem  Chung Cẩn   ở nhà.
Chị đặt Tiểu Đồng xuống, bảo con bé tự  .
Rồi Thu Sanh   , chắn cửa, hạ giọng  với Văn Hòa Xương: “Vừa nãy    linh tinh gì với con  đấy?”
Văn Hòa Xương  từng thấy Thu Sanh lộ  ánh mắt như , giống như một con báo  đang bảo vệ con non. Anh  cảm thấy cô  lẽ  hiểu lầm, liền giơ tay lên, lùi  hai bước:
“Thu Sanh, em   ác ý, em chỉ  chăm sóc hai  con chị thôi. Một  phụ nữ một  nuôi con ở nơi đất khách quê  chắc chắn  vất vả, em chỉ   thấy chị cực khổ như .”
Thu Sanh suýt chút nữa bật  vì tức giận: “Ai  với   một  nuôi con ở nơi đất khách quê ? Rốt cuộc  đang suy diễn cái gì ?”
Lúc , Tiểu Đồng đang  bên bàn , ôm bình nước  ống hút của  uống ừng ực. Con bé  ăn một chiếc bánh bao nhân thịt ở phố ẩm thực nên giờ  khát.
Uống xong nước, Tiểu Đồng đặt bình  bàn .
Giống như một con mèo nhỏ, con bé lén lút   cửa, dán mắt  khe cửa, thấy  đang  ngoài  chuyện với   . Con bé   :
“Chung Cẩn chỉ  công tác thôi,   sẽ về ngay.”
Anh   : “Chị  cần lừa em, nhà chị căn bản   dấu vết của đàn ông. Chị  cần  ngụy trang  mặt em.”
Tiểu Đồng  lặng lẽ rời khỏi cửa, chạy về phòng, từ ngăn kéo tủ đầu giường lấy  chiếc đồng hồ trẻ em của .
Con bé ấn   điện thoại đầu tiên trong danh bạ.
Giọng Chung Cẩn  nhanh truyền đến: “Tiểu Đồng,  ? Sao    điện thoại?”
Tiểu Đồng ghé miệng  đồng hồ, lí nhí : “Ba mau về ,  một   biến thành ba ở bên ngoài.”