“Chung Vân Đồng,  đây.” Chung Cẩn  trả lời tin nhắn, mà gọi Tiểu Đồng từ phòng  đồ.
Tiểu Đồng cưỡi chiếc xe ba bánh của , đôi chân béo tròn xỏ đôi tất gấu trúc năm ngón đạp lướt  sàn. Xe dừng ở cửa, cô bé thò đầu : “Gì ạ?”
“Con   với , ba  ngoài mua đồ ăn.”
“Rõ ạ, sếp Chung.”
Tiểu Đồng  cưỡi xe ba bánh đến bên sofa, dùng bánh xe chống  thành ghế,  từ  xe lăn thẳng lên sofa, lộn một vòng, cuối cùng  sấp  đùi Thu Sanh.
Bé ngẩng đầu lên hỏi: “Ba giận đúng  ?”
Thu Sanh sờ đầu con bé, an ủi: “ , ba giận, nhưng   ,  sẽ dỗ ba vui . Mẹ  kinh nghiệm mà, con đừng lo.”
Tiểu Đồng trở , đối mặt với , giơ thẳng một ngón tay, hào phóng truyền thụ kinh nghiệm:
“Mẹ giấu đồ ba thích  chăn, cho ba một bất ngờ là ba vui lên ngay.”
Thu Sanh chống cằm nghĩ ngợi: “Trước  ba thích nhất là súng, bây giờ thích nhất là con. Hay là giấu con  chăn .”
Cô nhóc  khúc khích: “Thôi đừng giấu con, con sẽ ngạt thở mất.”
Thu Sanh lấy điện thoại , cúi đầu gửi tin nhắn cho Chung Cẩn. Tiểu Đồng từ    bò xuống,  cưỡi xe ba bánh chạy  mất.
【Văn Hòa Xương hôm qua mới đến. Anh  đến xem tiến độ công việc nên em mới dẫn  nhà,   còn chơi với Tiểu Đồng một lát. Em tưởng  đang họp, cũng     khó chịu, nên   cho  .】
【Hôm nay là vô tình gặp ở bên ngoài, em cũng   vì     đột nhiên  những lời đó. Anh  chắc chắn  vui, em xin  về chuyện .】
【 may mà  về kịp, nhà     thật sự  .】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-152.html.]
Thu Sanh liên tiếp gửi ba tin nhắn, nhưng Chung Cẩn vẫn  trả lời. Cô vùi mặt  lòng bàn tay thở dài. Đã ly hôn  mà vẫn còn ghen ?
Mười phút trôi qua, vẫn   tin nhắn trả lời.
Thu Sanh  cầm điện thoại lên gửi một tin nhắn: 【Vì chuyện    tổn thương , em quyết định bồi thường cho  10 vạn.】
Chung Cẩn trả lời ngay lập tức: 【Thật ?】
Thu Sanh: 【Đương nhiên là giả, em chỉ  chắc chắn    tin nhắn  thôi.】
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Cho đến khi Chung Cẩn mua đồ ăn về, vẫn   tin nhắn nào  gửi đến nữa.
Anh xách theo một túi đồ, mặt lạnh tanh   bếp, đóng cửa . Bên trong vang lên tiếng lạch cạch nấu nướng. Làm xong đồ ăn mang ,   gọi: “Chung Vân Đồng, bảo  con  ăn cơm.”
Tiểu Đồng cưỡi xe ba bánh đến  bàn ăn, giọng dõng dạc: “Mẹ bảo  ăn.”
Thu Sanh lập tức từ  sofa nhảy xuống: “Ai bảo  ăn? Em  ăn. Ba nấu cơm ngon như , em đương nhiên  ăn, em  ăn hai bát.”
Nói xong, Thu Sanh còn nháy mắt với Tiểu Đồng, bảo con bé khen ba một câu.
Tiểu Đồng   điều, lập tức giơ ngón tay cái lên với Chung Cẩn: “Ba nấu cơm ngon nhất  đời.”
Khóe miệng Chung Cẩn suýt nữa thì  nhịn  mà nhếch lên, nhưng  nhanh chóng đè xuống, cố ý ho nhẹ hai tiếng,  như   chuyện gì.
Ăn cơm xong, vị trưởng phòng Chung vẫn mặt lạnh tanh dọn dẹp bếp sạch sẽ,  mới trở về phòng ngủ.
Thu Sanh thái độ   dò hỏi: “Chiều nay     họp ?”
Chung Cẩn: “Chung Vân Đồng, bảo  con chiều nay ba    họp.”
Tiểu Đồng cưỡi xe ba bánh khẩn cấp chạy đến, nghiêm trang thuật  với Thu Sanh đang  ngay bên cạnh: “Ba bảo chiều nay  công viên giải trí chơi, còn   tàu hỏa nhỏ.”