Con bé  trong ổ  nhúc nhích.
Bé  ngủ như  ngày, chỉ gối đầu lên cổng vòm, đôi mắt đen láy chớp chớp liên tục.
Chung Cẩn nhiều   đầu  , con bé vẫn giữ nguyên tư thế đó, như định ở lì bên đó.
“Con  khỏe ?” Chung Cẩn hỏi.
Tiểu Đồng lười biếng cụp mí mắt xuống: “Con  khỏe, ba  cần lo cho con.”
Thu Sanh gọi Chung Cẩn qua đo kích thước. Anh  kỳ lạ liếc  Tiểu Đồng, thấy sắc mặt bé đúng là  giống  bệnh, liền  để ý nữa,  dậy   phòng  việc.
Đợi Chung Cẩn rời khỏi phòng khách, Tiểu Đồng mới  bò dịch   một chút, cúi đầu  quả trứng gà đang  con bé giấu  bụng. Quả trứng   nhiệt độ cơ thể cô bé ủ ấm.
Tiểu Đồng che miệng, nhỏ giọng  với quả trứng: “Chào con,  đây, con mau biến thành gà con nhé.”
Thu Sanh đang giúp Chung Cẩn đo vòng ngực, hai tay vòng   lưng , cầm thước dây   rút về.
Nhìn từ phía , giống như đang ôm .
Dì Lương cầm cây lau nhà  ngang qua cửa, dừng chân quan sát một lát, hỏi: “Lúc   ở nhà, hai  tái hôn  ?”
Chung Cẩn: “……”
Thu Sanh: “…… Chưa ạ.”
Dì Lương lẩm bẩm: “Uổng công mừng hụt.”
Kỳ nghỉ lễ Quốc Khánh kết thúc, cuộc sống  trở về quỹ đạo. Người   thì  ,   học thì  học, ai cũng  dậy sớm.
 Chung Cẩn dậy sớm nhất. Trời  sáng   dậy.
Anh   bồn rửa mặt đánh răng, rửa mặt qua loa  chuẩn   chạy bộ như thường lệ.
Điều khiến  bất ngờ là, Thu Sanh cũng đẩy cửa phòng ngủ  . Dù ngáp liên tục, nhưng   cô mặc một bộ đồ thể thao bó sát gọn gàng,  đầu còn buộc băng đô thấm mồ hôi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-163.html.]
Chung Cẩn kinh ngạc  cô: “Em mộng du ?”
“Em   chạy bộ cùng .”
“Hả?”
Thu Sanh   lười biếng vô cùng. Dáng  cô  thực   nhờ nhịn đói và công nghệ, ngày thường  thể  thì tuyệt đối  ,  cô nhúc nhích một bước cũng khó.
Trước đây, vì  mặc đồ hở eo cho , cô đặc biệt   cơ bụng  11.
Chung Cẩn  vạch  cho cô một kế hoạch tập luyện, kết quả là cô  ở bên  khổ luyện kỹ năng vẽ cơ bụng.
Cuối cùng, cô dùng bút tạo khối, vẽ một cơ bụng  11 giả lên cái bụng phẳng lì của ,  còn    hổ đăng lên mạng xã hội khoe khoang.
Bây giờ cô    tập thể dục buổi sáng, Chung Cẩn căn bản  tin.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Thu Sanh đặt bàn chải  máy nhả kem đánh răng tự động. Máy kêu ong ong  nhả  một lượng kem  đủ.
Cô  đánh răng    rõ chữ: “Em  rèn luyện, em  thể chịu đựng  cái dáng vẻ ngay cả con  cũng ôm  nổi.”
Chung Cẩn: “…… Dù hành động của em    cảm động, nhưng   thể  nhắc nhở một câu, tốc độ rèn luyện của em  chắc theo kịp tốc độ lớn của con bé .”
Thu Sanh hung dữ lườm  một cái.
Chung Cẩn thức thời im miệng.
   đưa  một vấn đề mới: “Sớm như  dì Lương còn  đến, chúng  đều  tập thể dục,  Tiểu Đồng thì ?”
Thu Sanh: “…… Gọi con bé dậy  cùng.”
Chung Cẩn một tay ôm đứa bé béo tròn đang gà gật  vai, một tay xách chiếc xe scooter đời mới nhất,   khỏi thang máy.
Đến con đường vắng vẻ trong khu dân cư,  đặt Tiểu Đồng xuống đất, lay bé tỉnh. Thu Sanh đội chiếc mũ bảo hiểm nhỏ lên đầu con, gõ nhẹ hai cái, cổ vũ:
“Bé cưng ơi, tỉnh táo lên nào. Mẹ từ hôm nay sẽ  rèn luyện thật ,   sẽ ôm  con.”