Dì Lương thì vẻ mặt lo lắng  quả Mập Mạp của : “Sao Mập Mạp vẫn chìm nghỉm thế?”
Sau đó, bà dùng đèn pin soi, bên trong quả trứng một mảnh hỗn độn. Mập Mạp   còn dấu hiệu của sự sống.
Đám gà con đưa  lồng ấp  gần 20 ngày, nhưng Tang Bưu và Gà Rán vẫn   động tĩnh gì   vỏ. Hải Sơn  đón đợt rét đầu đông.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Buổi sáng  cửa trời còn nắng, đến trưa thời tiết đột nhiên  đổi, trời đổ mưa nhỏ, nhiệt độ cũng giảm mạnh xuống  mười độ.
Thu Sanh sợ Tiểu Đồng  cảm lạnh nên mang áo khoác đến trường cho con bé. Gặp mấy phụ  khác cũng đến đưa đồ cho con, ai cũng hỏi chị một câu: “Gà nở ?”
Mẹ của Lục Tinh Tinh còn hỏi: “Bây giờ chỉ còn  Tang Bưu và Gà Rán thôi đúng ? Chắc cũng chỉ hai ngày nữa là nở thôi.”
Xem  là cái miệng nhỏ của Chung Vân Đồng   rêu rao khắp trường, bọn trẻ  về nhà kể cho bố  , thành  bây giờ ai cũng  nhà họ đang ấp gà, thậm chí cả tên gà con họ cũng rành.
Có một phụ  hỏi: “Vậy gà nở  các chị định nuôi thật ? Bẩn lắm đấy?”
Thu Sanh vui vẻ đáp: “Tụi em tra  mạng ,  loại tã giấy cho gà con, mặc  là    ạ.”
“Vậy nếu nó gáy ầm ĩ  phiền hàng xóm thì ?”
Thu Sanh: “Tụi em cũng dặn Chung Vân Đồng  , nếu ảnh hưởng đến hàng xóm thì  mang gà về quê nuôi.”
Bà   trợn mắt, giọng  vui: “Nuôi  các chị sẽ ,  bẩn  ồn ào. Dù  thì  sẽ  cho con  nuôi bất cứ con vật gì, bẩn c.h.ế.t  .”
Thu Sanh ngẩn  một chút,   một câu  lớn  nhỏ,  đủ để bà    thấy: “Vậy con chị thật đáng thương.”
Nói xong câu khó  đó, Thu Sanh nhanh chóng đưa áo khoác của Tiểu Đồng cho cô La, sợ   xông lên mắng , cô chuồn thẳng  dám  đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-166.html.]
Tiểu Đồng mặc chiếc áo bông nhỏ xòe như nụ hoa, mũ đội lệch  cái đầu tròn xoe. Vừa về đến nhà, con bé  đá văng đôi giày da nhỏ,  tất chạy ngay  nhà.
Việc đầu tiên là lao đến bàn  trong phòng khách, ghé , xuyên qua nắp kính của máy ấp trứng, xem hôm nay Gà Rán và  bé Tang Bưu thế nào.
Trong nhà bật lò sưởi ấm áp, Tiểu Đồng mặc áo bông áo khoác, một lát  trán  lấm tấm mồ hôi.
Chung Cẩn gọi con bé qua rửa tay, giúp bé cởi áo khoác, mới phát hiện bên trong áo đều ẩm ướt. Anh đưa tay sờ trán con, trán  lạnh ngắt.
Một nóng một lạnh thế ,     cảm  nữa.
Tiểu Đồng  dì Lương  hai ngày nữa gà con sẽ nở, con bé sợ bỏ lỡ khoảnh khắc gà con  đời, nên ăn cơm cũng  bưng bát đến bên bàn ,  ăn một miếng cơm to, má phồng lên, miệng nhai nhóp nhép, mắt vẫn dán chặt  quả trứng gà.
Đột nhiên, Tiểu Đồng ngừng nhai, dỏng tai lên lắng .
Con bé dứt khoát bò hẳn lên chiếc bàn  rộng rãi,  sấp xuống, áp tai  nắp kính máy ấp trứng.
“Con  thấy một bạn trứng gà đang kêu.” Tiểu Đồng ngẩng đầu lên, gọi về phía bàn ăn.
Chung Cẩn và Thu Sanh  con bé , đều đặt bát xuống,  dậy  tới xem.
Bề mặt trứng gà vẫn còn nguyên vẹn, nhưng lắng  kỹ thì thật sự  thể  thấy tiếng kêu yếu ớt của gà con.
Vốn dĩ chỉ là để con bé trải nghiệm quá trình ấp trứng, nhưng đến bước , ngay cả Thu Sanh cũng lo lắng theo: “Gà   ngạt c.h.ế.t bên trong ? Có nên gõ vỡ vỏ ?”
Chung Cẩn  đến bàn ăn cầm điện thoại: “Đừng động vội,  gọi điện hỏi dì Lương .”
Tiểu Đồng  từ  bàn  bò xuống, hoang mang lo lắng  theo  Chung Cẩn, giục : “Ba gọi nhanh , đợi lát nữa gà con c.h.ế.t ngạt thì ?”