Chung Cẩn: “Ba đang gọi đây, con đừng ồn.”
Theo chỉ dẫn của dì Lương, tạm thời  cần động  quả trứng, đợi sáng mai dì đến xem, nếu gà con vẫn  phá vỏ, dì sẽ xử lý.
Vì thế, Chung Cẩn và Thu Sanh  trấn an Tiểu Đồng, bảo bé đừng quá lo lắng, ăn cơm  .
Tối hôm đó, Tiểu Đồng ngủ đến nửa đêm đột nhiên mở mắt. Bé nghiêng đầu  về phía Thu Sanh, thấy  vùi đầu  gối, ngủ  say.
Tiểu Đồng liền tự  vén chăn, bò xuống giường.
Bé  khỏi phòng ngủ,  đến góc đồ chơi, nhờ ánh đèn ngoài cửa sổ, tìm  chiếc đèn pin đội đầu của thợ mỏ, đeo lên, bật công tắc, ánh sáng rực rỡ chiếu sáng một vùng  mặt.
Tiểu Đồng đeo đèn pin  đến bàn , ánh đèn chiếu  máy ấp trứng, con bé đột nhiên đối diện với một đôi mắt nhỏ xíu sáng ngời.
Từ vỏ trứng thò  một cái đầu gà con,  xí,  đỉnh đầu lơ thơ vài sợi lông tơ, đang lặng lẽ  con bé.
Tiểu Đồng   ngơ ngác.
Một lát , con bé mới bước những bước chân ngắn ngủn về phía , nhỏ giọng : “Chào bạn,  là Chung Vân Đồng.”
“Không đúng,  là  của bạn.” Tiểu Đồng  sửa lời.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Gà con dường như đáp ,  đúng lúc phát  vài tiếng kêu chiêm chiếp.
“A.” Tiểu Đồng thở dài một , đột nhiên vùi mặt  lòng bàn tay, khẽ  nức nở.
Đứa trẻ    thế nào để biểu đạt cảm xúc dâng trào, con bé  thấy sinh mệnh nhỏ bé  đến với thế giới vì , chỉ  thể luống cuống  lên.
Khóc một lát, Chung Cẩn  thấy động tĩnh bên ngoài, cũng đẩy cửa  .
Anh bật đèn phòng khách, liếc mắt một cái liền thấy Tiểu Đồng mặc đồ ngủ  bên bàn ,  đầu đội chiếc đèn mỏ nhỏ, đang  nức nở.
Chung Cẩn lập tức  qua,  xổm xuống  mặt, ôm bé  lòng: “Sao  con?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-167.html.]
Tiểu Đồng dùng tay chỉ  máy ấp trứng: “Một con gà con, nó  con.”
Chung Cẩn ngẩng đầu . Con gà con với vài sợi lông tơ ướt át  đầu, đang ngơ ngác  .
“Không ,  , mới sinh  đều như  cả, đợi lớn hơn một chút sẽ  thôi.” Anh còn tưởng con bé  vì gà con .
Lúc , Thu Sanh cũng với mái tóc dài rối bù vì ngủ, từ phòng ngủ  .
Hơn 1 giờ sáng, nhiệt độ bên ngoài  thấp, mặt trong cửa kính  kết một lớp  nước mờ ảo. Cả nhà   tấm thảm ấm áp,  con gà con dùng chân đá văng những mảnh vỏ trứng, cuối cùng chui  thành một con gà  chỉnh.
Thu Sanh nhặt mảnh vỏ trứng lên,  thấy dấu hiệu  đó: “Là Tang Bưu.”
Tiểu Đồng tựa  lòng Chung Cẩn, dùng gáy đập  n.g.ự.c : “Ba ơi, ba  sữa ? Cho nó uống  ạ.”
Chung Cẩn: “…… Ba   sữa.”
Tiểu Đồng  dụi đầu  n.g.ự.c rắn chắc của  vài cái: “Vậy nó sẽ c.h.ế.t đói mất.”
Anh cúi đầu tra điện thoại: “Bây giờ  cần cho ăn,  đợi lông khô  mới  thể lấy nó . Mai còn  chuẩn  lồng giữ nhiệt.”
“Lồng giữ nhiệt là gì ạ?” Thu Sanh hỏi.
Chung Cẩn: “Anh cũng  thấy bao giờ, mai  chợ xem, chắc ở đó  bán.”
Tiểu Đồng từ trong lòng Chung Cẩn  dậy: “Bây giờ  mua luôn  ạ.”
Chung Cẩn ấn đầu con bé xuống, ngăn  cho nó chạy  ngoài.
“Bây giờ  cửa hàng nào mở ? Sáng mai . Trên mạng   khi nở còn  ở trong máy ấp ít nhất nửa ngày, kịp mà.”
Ngày hôm  là tiết “Tiểu tuyết”, thời tiết càng thêm lạnh. Hải Sơn là thành phố phương nam   tuyết, nhưng hôm nay trời âm u như sắp  tuyết lớn.
Chung Cẩn ăn sáng xong, mặc áo khoác  cửa. Lúc về,  tay  xách theo một chiếc lồng giữ nhiệt cao  nửa mét, cùng với vụn gỗ khô và một túi kê nhỏ mà chủ quán giới thiệu.