Tiểu Đồng bò lên ghế cạnh Vạn Hủy Đan, dùng tay áo lau nước mắt cho chị: “Đừng , đừng  nữa.”
Chờ   bình tĩnh , Tiểu Vương hỏi Vạn Hủy Đan nguyên nhân tự tử. Cô bé lặp  chuyện thành tích  ,  bố  mắng nên   chết.
“Mày thà c.h.ế.t chứ  chịu học hành cho , mày chính là  cố gắng!” Bố Vạn giận dữ.
Tiểu Vương gật đầu,   sang hỏi ông: “Anh là bố của bé đúng ? Anh bằng cấp gì?”
“Này, chuyện bằng cấp của  thì liên quan gì đến vụ ?”
Tiểu Vương gõ gõ bàn, giọng nghiêm : “Cảnh sát đang  việc, hỏi  điều gì thì  cứ trả lời đúng sự thật.”
Giọng bố Vạn nhỏ hẳn ,  còn vẻ kiêu ngạo như : “ học… Học cấp hai  xong.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Vậy là trình độ tiểu học.”
Bố Vạn: “……”
Tiểu Vương   sang  Vạn: “Còn chị, chị học đến ?”
Mẹ Vạn như bừng tỉnh khỏi cơn mơ, vội trả lời: “ học hết cấp hai.”
“Không học cấp ba.”
“Vâng,  học ạ.”
Tiểu Vương   về phía Vạn Hủy Đan: “Còn em, em học đến ?”
“Em đang học lớp 10.”
Ánh mắt Tiểu Vương quét một vòng  mặt hai vị phụ , im lặng một lát  : “Nói cách khác, hai vị đây học hành   xuất sắc cho lắm, nhưng   bồi dưỡng  một cô con gái học giỏi,  đúng ?”
Mẹ Vạn cúi đầu im lặng,  chút  hổ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-18.html.]
Bố Vạn vội biện bạch: “Chính vì chúng  học vấn  cao,  xã hội mới  thiệt thòi thế nào, nên mới hy vọng con bé  thể học hành cho .”
“Vâng, tuy bản  các vị  bình thường, nhưng điều đó  hề cản trở giấc mơ mong con thành long thành phượng của hai vị.” Tiểu Vương nửa đùa nửa thật , “Em   là   bằng cấp cao nhất trong nhà , cũng coi như là  thành tâm nguyện của  chị.”
Bố Vạn lau mồ hôi trán: “Đồng chí cảnh sát,  đừng  đùa. Những lời  mà để nó  , nó càng  chịu học hành chăm chỉ.  hy vọng nó học thẳng lên thạc sĩ, tiến sĩ,    giáo sư, bác sĩ, hoặc luật sư.”
Vạn Hủy Đan lạnh lùng đáp: “Đó là mơ ước của ông,   của .”
Tiểu Vương  hỏi: “Vậy Vạn Hủy Đan, ước mơ của em là gì?”
“Em  vẽ tranh,    họa sĩ truyện tranh.”
Lời cô  dứt, bố cô lập tức tăng xông, giọng cao lên mấy quãng: “Vẽ vời là chuyện của  đàng hoàng  chắc? Tao thấy mày chỉ  chơi, dùng chuyện vẽ tranh để trốn tránh học tập.”
“Bố  sinh con  là để kiểm soát con ? Nếu con  là một cá thể độc lập mà ngay cả sở thích và lý tưởng của  cũng   ,  con thà c.h.ế.t  còn hơn.” Vạn Hủy Đan    bật  nức nở, “Chú cảnh sát, chú đừng khuyên nữa. Con cảm thấy  là   m.á.u  thịt, nhưng họ  coi con như một cái máy,  vận hành theo quỹ đạo  định sẵn. Nếu  , con trả  cái mạng  cho họ,   tất cả đều nhẹ nhàng.”
Lại  về điểm xuất phát.
Tiểu Vương đổi hướng, hỏi Vạn Hủy Đan: “Nếu em   họa sĩ,   hỏi em, em  năng khiếu ? Em  nỗ lực những gì để thực hiện lý tưởng của ?”
Bố Vạn hừ một tiếng: “Nó  cái rắm , cả ngày  lướt điện thoại thì cũng chơi máy tính,  trắng  là lười học.”
Vạn Hủy Đan móc điện thoại , bắt đầu tìm kiếm gì đó.
“Đấy cảnh sát xem, hễ  vui là  cắm mặt  điện thoại,  chuyện với nó như   thấy.”
Thấy  ai để ý đến , ông   chĩa mũi nhọn  vợ: “Cũng   cô dạy con kiểu gì.  ở ngoài kiếm tiền,  để cô   gì cả, chỉ mong cô chăm sóc  cho con gái. Cô xem cô dạy  cái thứ gì.”
“Ông bớt cãi ,”  Vạn thở dài,  mặt . Bà  thấy cô bé đang  cạnh Vạn Hủy Đan, liền  thiện mỉm  với bé.
Tiểu Đồng cũng nhanh chóng  đáp , lập tức lấy  một viên kẹo sữa từ trong túi: “Dì ăn  ạ?”
Mẹ Vạn xua tay: “Dì  ăn, con ăn .” Bà nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đan Đan nhà  hồi bằng tuổi con bé, rõ ràng chúng  chỉ mong con bé khỏe mạnh lớn lên. Sao nuôi nấng một hồi, ước nguyện ban đầu   đổi thế ?”
Giọng bà  lớn nhưng cũng đủ để   trong phòng  thấy. Căn phòng chìm  im lặng.