Thu Trầm theo bản năng nhận lấy,  liếc  Tiểu Đồng: “Sao con bé  lời  ?”
Đứa bé   mặt  và  mặt Chung Cẩn quả thực khác  một trời một vực.
Chung Cẩn đương nhiên: “Em là ba nó, nó   em.”
“ cũng là  nó mà.”
Chung Cẩn   đầy ẩn ý:
“Anh  chơi với con bé ? Có kiên nhẫn  nó  chuyện ? Đã thử hiểu xem cái đầu nhỏ của nó nghĩ gì ?”
Thu Trầm   nên lời.
“Vậy  tính là  kiểu gì?”
Chung Cẩn cầm chiếc xẻng xào rau trong tay, múa qua múa   mặt Thu Trầm: “Anh đừng  nó nhỏ, nó  ngốc . Ai thật lòng  với nó, ai đáng kính trọng,   lời ai, trong lòng nó phân biệt rõ ràng lắm.”
Dạy dỗ Thu Trầm vài câu,   cầm xẻng trở về bếp.
Thu Trầm   sofa, đặt chậu rau lên đầu gối nhặt, càng nghĩ càng thấy  đúng.
Khoan , dựa  cái gì    hiểu, yêu quý đứa nhóc ?
Cái chức      , là đứa bé  tự  đến ăn vạ,    chuyện  gặp  dạy đời ?
Hơn nữa... Thu Trầm  chậu rau xanh mướt  mặt, rơi  trầm tư,  tự nhiên  bắt đầu  việc nhà thế ?
Anh ném chiếc chậu inox xuống bàn  một tiếng "loảng xoảng", phát  tiếng leng keng giòn tan.
Chung Cẩn thò đầu  từ bếp: “Lại   ?”
Thu Trầm khoanh tay, vẻ mặt khó chịu  về phía : “ ,   đến nhà  để trông trẻ  việc nhà. Thật sự   thì  tìm một  giúp việc , bớt  phiền .”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
"Được,  lát nữa  gọi cơm hộp, đừng ăn cơm em nấu." Chung Cẩn  rụt đầu .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-185.html.]
Tiểu Đồng cho Tang Bưu ăn xong, vịn lồng giữ nhiệt  dậy.
Bé  đầu  Thu Trầm, thấy  nhắm mắt giận dỗi, bé liền   qua đó mà  đến góc đồ chơi cưỡi xe ba bánh, tìm Chung Cẩn trong bếp.
“Ba ơi, con cởi áo khoác  ?”
Sau khi bật lò sưởi, trong nhà  nhanh ấm lên. Tiểu Đồng cảm thấy nóng, liền dùng tay kéo cổ áo bông, để gió lùa .
Chung Cẩn đưa tay sờ đầu con bé.
Khó trách là giống chó, hỏa khí nặng, nghịch một lát  nóng đến đổ mồ hôi.
“Đổ mồ hôi ,   quần áo.”
Chung Cẩn tắt bếp gas, đẩy Tiểu Đồng cùng chiếc xe  phòng ngủ,  cho bé một bộ đồ liền mũ bằng nhung san hô rộng thùng thình.
Bé tự kéo mũ lên đội,  đỉnh đầu còn  hai chiếc tai mèo nhỏ xíu, trông như một chú mèo con mềm mại đáng yêu.
Thay quần áo xong, Chung Cẩn  về bếp nấu cơm. Tiểu Đồng cứ cưỡi xe ba bánh lượn lờ  lưng , suýt chút nữa  dẫm  bé mấy .
"Ra ngoài chơi ." Chung Cẩn nắm lấy tai mèo của bé, xoay  nó sang hướng khác.
Bé dùng sức bám ngón chân xuống đất, dồn hết sức lực chống : “Con    ngoài, con  thích , con  mãi mãi ở bên ba.”
Chung Cẩn  qua cửa bếp, Thu Trầm vẫn giữ tư thế cũ, khoanh tay,  thẳng đơ  sofa như một pháo đài, còn nhắm mắt .
"Con xem." Anh chỉ về phía Thu Trầm: “Cậu con  con  cho tức đến mức  thiền  kìa. Nếu  vì  mà nghĩ quẩn  tu, con  chịu trách nhiệm chính đấy.”
Bé nắm c.h.ặ.t t.a.y , đ.ấ.m một cái  ống chân Chung Cẩn: “Không , ba  bậy.”
Chung Cẩn đẩy xe của bé  ngoài. Bé cưỡi xe lảo đảo một vòng  mặt Thu Trầm,    về bếp.
Bé mở chiếc xe con , đ.â.m thẳng  dép của Chung Cẩn, giơ một ngón tay lên, lén lút : “Cậu   nhặt rau, nên đang giận.”
Chung Cẩn  đẩy con bé : “Con  kéo rau về cho ba,千万  đừng tự  nhặt đấy nhé.”