“Con bé xui xẻo , con  tin  đánh  m.ô.n.g con ? Nóng như  mà cũng dám chạm ? Ta thấy con đúng là thiếu đòn.”
Bé  mắng, lập tức rụt mu bàn tay   lưng, nghẹn miệng, mắt to ngấn nước.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Anh trừng mắt liếc nó: “Con còn ? Suýt nữa gây họa mà  ?”
“Con  thèm chơi với  nữa.”
Bé hét lớn một tiếng,  thút thít  Thu Trầm,  xoay  chạy về phòng ngủ, "rầm" một tiếng đóng sầm cửa .
Đứa bé xui xẻo  .
Thu Trầm nghĩ thầm, cuối cùng cũng  thể yên tĩnh uống một chén .
Môi còn  chạm  nước,   nghĩ, đứa bé  đúng là  Chung Cẩn và Thu Sanh chiều hư,  coi ai  gì, đúng là một tiểu bá vương.
Uống xong một ngụm ,   nghĩ, con bé đang  gì trong phòng? Sao   chút động tĩnh nào?
Càng uống  lòng càng rối.
Anh dứt khoát buông chén,  dậy  qua, đẩy nhẹ cửa phòng ngủ phụ.
Cửa  khóa. Anh đẩy là mở. Bé Đồng  lưng về phía , đang lầm bầm lầu bầu.
“Một cái ,   thật  là đồ  xa, con  thèm chơi với , con   đồn công an,  tìm chú Hồ Đắc bắt  .”
Anh  qua,   thấy giọng Chung Cẩn:
“Cậu   sai  con, nước  nóng lắm, con   chạm,  bỏng đau lắm, còn để  sẹo nữa.”
Hóa  bé   lầm bầm, mà đang dùng đồng hồ trẻ em mách lẻo với Chung Cẩn.
Thu Trầm cố ý khụ một tiếng. Bé như  dọa, lập tức chui xuống gầm giường.
"Con  đây,  dẫn con  xem  cụ." Anh .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-187.html.]
Bé  sấp  gầm giường, lộ  nửa cái đầu xù xì: “Con  cần ,   ngoài .”
Chung Cẩn  thấy tiếng bên , liền : “Anh đừng để ý đến nó, nó phạm  cứ để nó ở một  một lát.”
Ánh mắt Thu Trầm rơi  chiếc đồng hồ trẻ em  sàn,   thấy một vệt son môi in  sàn.
Đứa bé xui xẻo   gọi điện cho ba,   đáng thương,  ở đây nghịch son môi của . Con bé thật đúng là  bỏ lỡ cái gì.
Anh nhặt lên thỏi son Armani  con bé ngoáy đến lung tung, đầu ong ong.
Trước ,  vô tình dẫm hỏng một thỏi son của cô, Thu Sanh cả tuần   chuyện,  đó vẫn  mua son mới dỗ dành .
Son môi quả thực là mạng sống của Thu Sanh. Đứa bé    thật sự gặp rắc rối .
Anh  với Chung Cẩn ở đầu dây bên : “Con gái  gây họa lớn , nghịch hỏng son môi của  nó.”
Giọng Chung Cẩn lộ  vẻ bình tĩnh của  từng trải: “Không  ,  bảo nó mau chóng ôn thi Thanh Hoa ,  khi  nó về mà thi đỗ thì   cả.”
Thu Trầm quả thực hết cách với cái nhà , cả ba   tìm   một  đáng tin.
Anh trực tiếp cúp điện thoại,   xổm xuống, đối mặt với gầm giường: “Ra đây.”
Bé rụt tay nhỏ  bụng, cằm tựa  sàn, trừng mắt : “Con  cần.”
Thu Trầm: “Con  đây,  dẫn con  trung tâm thương mại mua son môi cứu mạng, nếu  lát nữa  con về đánh cho m.ô.n.g nở hoa đấy.”
Bé chớp mắt to, nghĩ thầm,  sẽ  đánh con .
Sau đó, con bé  nắm bắt  một từ khóa khác:  trung tâm thương mại.
Trung tâm thương mại chẳng khác nào gà rán, tàu hỏa nhỏ, kem và xúc xích nướng.
Bé chớp chớp mắt, chìa ngón út về phía Thu Trầm: “Ngoéo tay,   gạt con.”
Anh vẻ mặt bất đắc dĩ, chìa tay về phía nhóc con. Ngón tay rõ khớp xương của  và ngón tay nhỏ mềm mại của con bé móc  , như  thành một nghi thức.
Bé bò  khỏi gầm giường, ngoan ngoãn tự   tìm quần áo trong tủ  .