Thu Chính Thụy bỏ qua vẻ mặt cổ quái của ,  thẳng  vấn đề: “Đứa bé ? Cho  xem nó.”
“Bé ở phòng ngủ, con qua đó ngay.”
Anh  dậy, cảm thấy hình tượng   lắm, nên đổi camera .
Hình ảnh, cửa phòng ngủ  đẩy , hiện  một căn phòng trẻ em đầy màu sắc cầu vồng.
Phòng trông  rộng. Đi thêm vài bước, màn hình hiện  bóng dáng một đứa bé béo lùn, mặc đồ thu đông bó sát, tóc rối bù,   đang cúi đầu nghịch gì.
Chung Cẩn gọi một tiếng: “Chung Vân Đồng.”
Đứa bé  đầu ,  mặt trang điểm lòe loẹt, hốc mắt tô đen xì, miệng  màu đỏ tươi, giữa lông mày còn chấm một nốt “ruồi duyên” to tướng.
“Gì ạ?” Đứa bé  kiên nhẫn hỏi.
Bên Chung Cẩn im lặng một hồi.
Màn hình, Thu Chính Thụy sảng khoái  lớn: “Đứa bé  ,     là con cháu nhà họ Thu chúng .”
Điện thoại  truyền đến giọng Thu Sanh: “Ba, xin hỏi ba   từ  ?”
Tiểu Đồng  thấy tiếng , buông đồ chơi trang điểm xuống, xoay  chạy tới, hai tay túm lấy cánh tay ba,   chuyện.
Chung Cẩn chuyển camera , đưa điện thoại cho con bé tự cầm.
Đứa bé ôm điện thoại, đầu tiên là  thấy hai ông bà lạ mặt, con bé ngạc nhiên một chút, ngay  đó  thấy Thu Sanh và Thu Trầm chen chúc phía .
Con bé há cái miệng tô son đỏ chót,  hì hì: “Mẹ ơi,  ơi, bên các  đông quá nha.”
 là  đông, màn hình sắp  chứa nổi.
Thu Sanh vội ôm vai bố : “Tiểu Đồng, đây là bà ngoại và ông ngoại, chào  con.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-201.html.]
Bé chớp mắt, dõng dạc hô: “Chào , con đang trang điểm.”
Chung Cẩn giơ tay ấn lên đầu con bé, nhỏ giọng: “Là bảo con chào, gọi bà ngoại và ông ngoại.”
Bên Thu Chính Thụy  vang lên vài tiếng  sảng khoái.
Có thể thấy rõ ông Thu đột nhiên  cháu ngoại, thật sự  vui. Đứa bé  gì ông cũng .
Lần , Tiểu Đồng  hiểu, nhéo tay nhỏ, trợn tròn đôi mắt  trang điểm, nghiêm túc chào: “Chào bà ngoại, ông ngoại, cháu là Chung Vân Đồng, cháu đang trang điểm.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Thu Chính Thụy liên tục gật đầu: “Chào cháu, Chung Vân Đồng.”
Đột nhiên bên  im bặt. Ông há miệng thở dốc, kích động đến   nên lời,  dậy rời khỏi màn hình.
Đến bây giờ, một đứa bé sống động xuất hiện, ông bà mới rõ ràng cảm nhận , họ đột nhiên  một đứa cháu ngoại ruột thịt.
Mấy ngày nay  chị em tụ họp,  thấy con cháu nhà  khác đầy nhà,   ngưỡng mộ là giả. Hôm qua còn ngưỡng mộ  khác, hôm nay từ  trời rơi xuống một đứa cháu gái béo ú, thật như mơ.
Thu Sanh thấy bố lau nước mắt tránh , liền  qua an ủi.
Màn hình chỉ còn  Đào Tư Viện và Thu Trầm. Bà ngơ ngác  Tiểu Đồng, hy vọng  thể xuyên qua khuôn mặt trang điểm lòe loẹt, phân biệt xem ngũ quan  xinh  .
Bà là  coi trọng ngoại hình. Có cháu gái là , nhưng nếu xinh xắn thì càng  hảo.
Khi bà đang , Tiểu Đồng cũng trợn tròn đôi mắt đen láy, thoải mái  chằm chằm bà.
Con bé chủ động vươn tay, lấy  chiếc ngọc bội nhỏ giấu trong cổ áo, khoe: “Chào bà, cháu  cái   lắm, bà xem .”
Đào Tư Viện bật  thành tiếng.
Trong khoảnh khắc đó, bà  cảm thấy, đứa bé đáng yêu như , dù  xinh  cũng  .  nghĩ  nghĩ , với ngoại hình của Chung Cẩn và Thu Sanh, con họ  thể  , nên  yên tâm.
Thu Trầm   ,   nghiêng về phía , đầu ghé sát màn hình: “Chung Vân Đồng, hôm nay con  bài tập ?”