Chung Cẩn thấy Thu Sanh  đôi dép lê đế mỏng, mũi dép  ướt sũng nước tuyết. Anh định cởi đôi giày da của  đưa cho cô, nhưng Thu Sanh từ phía  đẩy nhẹ :
“Thôi  cần ,  về nhanh là  .”
Chung Cẩn liền rảo bước nhanh hơn,  về phía  vài bước  nhận  Thu Sanh  theo kịp. Anh  đầu , mới thấy dép lê của cô quá trơn, chiếc áo khoác  quá rộng, khiến cô   trông như một chú vịt lạch bạch, tội nghiệp.
Chung Cẩn  trở , đưa cánh tay   mặt Thu Sanh: “Vịn  tay  .”
Thu Sanh vịn  tay , cuối cùng cũng  vững vàng hơn.
Khi họ trở  biệt thự bên , Thu Chính Thụy và Đào Tư Viện  nhận lời  dự một buổi tiệc từ thiện. Trong nhà chỉ còn  Thu Trầm và gia đình chú út.
Thu Sanh về nhà cũng  chào hỏi ai, chỉ lặng lẽ lấy áo khoác,  giày vớ  chuẩn  trở về căn hộ trong nội thành.
Họ   khỏi cửa, Thu Trầm  xách áo khoác chạy theo: “Này, cho  sang bên các  ở ké vài hôm. Đám nhóc con nhà chú út ồn ào đến đau cả đầu.”
Anh  đang  đến mấy đứa con của chú út,    dạy dỗ thế nào mà cứ như một bầy gà, la hét inh ỏi từ sáng đến tối.
Tiểu Đồng   tay Chung Cẩn, giơ ngón tay lên,  điều kiện với Thu Trầm: “Dịp Tết,   ép trẻ con học bài  nhé.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Thu Trầm nhéo nhẹ cái tai nhỏ  mũ hổ của bé, hào phóng đồng ý: “Được, Tết nghỉ học.”
Tiểu Đồng hài lòng dựa  lòng Chung Cẩn, trịnh trọng tuyên bố: “Vậy chúng  thu nhận   .”
Lên xe,   bàn bạc một lát  quyết định   ngoài ăn tối,   đó sẽ mua đồ về nhà  lẩu. Thế là Thu Trầm   xe về phía siêu thị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-219.html.]
Mọi   chuyện phiếm, Thu Sanh hỏi: “Sao nhà chú út vẫn  ? Ở cả tháng  còn gì?”
Thu Trầm hừ lạnh một tiếng: “Chú út ban đầu chẳng   gán cháu trai cho   con nuôi . Anh từ chối, chú  liền  sang vay tiền bố, một khoản  nhỏ , bảo là  mở quán ăn Trung Quốc ở nước ngoài. Bố  đồng ý, thế là chú  dỗi đấy, bố  đưa tiền thì chú   .”
Thu Sanh thở dài: “Mấy  chị em họ nhà , coi trọng tiền bạc quá, chẳng  mấy phần tình nghĩa thật lòng.”
Thu Trầm khinh thường : “Với cái kiểu  như chú , ai mà  tình cảm thật cho nổi? Đợi  nắm  cổ phần,  sẽ dọn  ngoài ở ngay. Anh chịu đủ , ngày nào chú   mắng  vài câu là khó chịu, cứ như chỉ  chèn ép  mới thể hiện  giá trị của bản  .”
Chung Cẩn nắm  điểm mấu chốt: “Thu Trầm,  nửa ngày hóa   vẫn  nắm  cổ phần ?”
“Ừ.”
“Vậy  vẫn chỉ là  thừa kế thôi. Anh bồi dưỡng  thừa kế kiểu gì ? Người thừa kế  bồi dưỡng  thừa kế, cái nồi của   ?”
Thu Trầm: “... Câm miệng.”
Mua đồ ở siêu thị xong, họ  gặp chiếc tàu hỏa nhỏ ở tầng một trung tâm thương mại. Tiểu Đồng  thấy  nhất định đòi lên chơi hai vòng.
Ba  lớn  bên cạnh chờ đợi. Mỗi khi chiếc tàu hỏa nhỏ  qua  mặt, Tiểu Đồng  vẫy vẫy bàn tay nhỏ, vui vẻ chào hỏi. Ba  lớn đồng thời mỉm , nhưng khi con bé  khuất, nụ   môi họ  đồng thời biến mất.
Tàu hỏa ở thủ đô dài hơn ở Hải Sơn, hai vòng  mất gần nửa tiếng.
Họ  chờ đến sắp chán chết. Thu Sanh cứ ngáp ngắn ngáp dài,  hiểu  một đứa trẻ  thể     nhiều  như  mà   mệt.
Về đến nhà, Thu Trầm và Chung Cẩn xách đồ  bếp.