Chung Cẩn: “Anh   cho em mười vạn thì  tin, chứ  keo kiệt như ,   thể cho em mười vạn ?”
“Anh đương nhiên sẽ  tự nguyện cho, nhưng em  video  'bay', mười vạn  coi như phí bịt miệng.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Chung Cẩn: “... Thu đậu phộng, em  theo  mà hư hết cả .”
Tiếng  chuyện của ba  lớn đánh thức Tiểu Đồng. Bé giống như một chú chuột chũi, thò nửa cái đầu  khỏi áo khoác, chớp đôi mắt đen láy hỏi:
“Chúng   ăn bánh thịt với súp cay Hà Nam  ạ?”
Bây giờ trời còn sớm, cả thành phố chìm trong màn sương mờ lạnh lẽo, nhiệt độ  khí xuống  thấp. Khi  bên ngoài  chuyện,  thở tạo thành những đám sương trắng bồng bềnh.
Tiểu Đồng đút tay  túi áo bông,   cửa quán ăn sáng, thích thú hà    khí, tạo  những đám mây trắng như kẹo bông   khanh khách.
Ông chủ mang bữa sáng  gọi  bàn. Thu Trầm từ trong quán  , bế Tiểu Đồng      ngoài mua mấy cốc sữa đậu nành đá.
Khi trở về, Thu Trầm đặt  mặt Chung Cẩn và Thu Sanh mỗi  một cốc: “Uống rượu xong, hôm  uống chút sữa đậu nành đá là tỉnh  ngay, hai  thử xem.”
Thu Trầm cắm ống hút  cốc của , thấy Tiểu Đồng đang  chằm chằm,  hỏi: “Con cũng  uống ?”
Tiểu Đồng chợt nhớ  ký ức kinh hoàng ngày hôm qua, vội xua tay: “Không ,  , cảm ơn  ạ.”
Chung Cẩn  cốc sữa đậu nành  bàn,  nhớ đến giả thuyết "nách ép" của Tiểu Đồng, trong lòng  chút ám ảnh. Anh đẩy cốc sữa về phía Thu Trầm: “ cũng  cần, cảm ơn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-223.html.]
Ăn sáng xong, Thu Trầm  ngủ một giấc ngắn  sofa nhà Thu Sanh.
Hôm nay là đêm 30 Tết. Thu Sanh giúp Tiểu Đồng tết tóc hai b.í.m kiểu búp bê trong tranh Tết,  b.í.m tóc còn buộc thêm những quả bông nhung đỏ nhỏ xinh.
Tiểu Đồng  mặc quần áo mới, chiếc áo bông màu đỏ tươi, cổ và tay áo viền lông tơ trắng muốt. Màu sắc  giống như tuyết trắng rơi  tường thành cổ kính của Kinh Thị, mang đậm  khí ngày Tết.
Sau khi chuẩn  xong, cũng gần đến trưa,   lên đường về biệt thự ăn cơm đoàn viên.
Trong nhà  thêm mấy đứa trẻ, tuy ồn ào nhưng     khí năm mới. Nếu   chúng, mấy  lớn  ăn cơm với  hẳn sẽ  chút gượng gạo, tẻ nhạt.
Hôm qua chú út mua một thùng pháo hoa cầm tay nhỏ, vốn định tối mới cho bọn trẻ chơi trong sân.
  ăn trưa xong, mấy đứa   thể đợi  nữa, nằng nặc đòi chơi pháo hoa ngay. Chú út đành lấy  một gói "que tiên" từ trong thùng, bảo bảo mẫu dẫn bọn trẻ  sân chơi.
Bọn trẻ vui vẻ reo hò, ùa  khỏi biệt thự.
Tiểu Đồng  thấy  pháo hoa, cũng háo hức chạy theo. Thấy mấy đứa trẻ đang chia , con bé  nghiêm chỉnh cạnh chúng,  tranh giành, chỉ ngoan ngoãn chờ đợi  lớn chia cho .
Mấy đứa trẻ phía  đều  lấy  pháo hoa. Đến lượt Tiểu Đồng,  lớn   dùng tiếng Trung  chuẩn, kênh kiệu :
“Đây là tiền của bọn  mua, nên   quyền quyết định. Và  quyết định  chia cho em.”
Đôi mắt to tròn của Tiểu Đồng thoáng hiện lên vẻ thất vọng, nhưng con bé nhanh chóng giấu . Bé ngoan ngoãn  xổm xuống bậc thềm, hai tay ôm khuôn mặt bầu bĩnh: “Vâng ạ,  em xem các  chơi thôi.”
Bảo mẫu thấy Tiểu Đồng  quấy , cũng  can thiệp. Toàn là  ấm cô chiêu trong nhà, cô  chẳng dám đắc tội với ai, bớt một chuyện thì hơn một chuyện.