Chung Cẩn dứt khoát quyết định hôm nay sẽ để con bé cầm  tiền trong bao lì xì của , tự  trải nghiệm cảm giác tiêu tiền là như thế nào.
Bây giờ  đường nhiều nhà hàng vẫn  mở cửa, họ lái xe thẳng đến trung tâm thương mại ăn trưa. Sau khi ăn trưa ở một nhà hàng teppanyaki, Chung Cẩn bảo Tiểu Đồng tự đeo túi tiền của   thanh toán.
Tiểu Đồng bước những bước chân ngắn cũn về phía quầy thu ngân  vài bước,   rụt rè  trở , vịn  đầu gối Chung Cẩn, lí nhí: “Ba  cùng con.”
Chung Cẩn  dậy, mỉm   theo  bé đến quầy thu ngân.
Tiểu Đồng rút  một xấp tiền giấy trăm tệ từ trong túi xách, ném lên quầy,  nhón chân, bám  thành quầy hỏi: “Xin hỏi, con  thể dùng cái  trả tiền   ạ?”
Cô nhân viên thu ngân thấy  quầy đột nhiên xuất hiện một cô bé đáng yêu như búp bê,  nhịn  mà  thiện  rộ lên: “Đương nhiên là  , con yêu.”
Nhân viên cửa hàng đưa tiền thừa cho Tiểu Đồng, còn tặng thêm cho cô bé một chiếc kẹo mút tròn vo.
Tiểu Đồng phấn khích đến nỗi mặt đỏ bừng, tay nhỏ ấn  túi xách, ưỡn n.g.ự.c đầy tự hào: “Con  tiêu tiền của chính con.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Chung Cẩn đưa tay xoa đầu bé, dẫn bé  về phía cửa lớn: “Đi thôi,   tàu hỏa nhỏ nào.”
Thu Sanh nhân cơ hội cầm  tiền thừa, tiếp tục dạy Tiểu Đồng cách nhận  các mệnh giá tiền mặt, mệnh giá càng lớn thì càng  giá trị, còn những tờ một tệ như thế  thì bây giờ gần như  mua  thứ gì .
Tiểu Đồng   một tệ  mua  gì , liền tiện tay ném tờ tiền  thùng rác bên cạnh.
“Ấy.” Thu Sanh vội đưa tay lấy tờ tiền , may mà   dính bẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-234.html.]
Cô đưa  tờ một tệ cho Tiểu Đồng: “Một tệ tuy  mua  thứ , nhưng con  thể dùng nó cộng với các tờ tiền khác để đủ  tiền mà. Con chẳng   học phép cộng  ?”
Tiểu Đồng bừng tỉnh, lấy  một tờ năm tệ từ trong túi xách: “Có  một tệ cộng với năm tệ, là con sẽ  sáu tệ, và  thể mua đồ vật trị giá sáu tệ đúng  ạ?”
“ , bảo bối của  thông minh quá.”
Tiểu Đồng dùng tiền của  để  tàu hỏa nhỏ, Chung Cẩn và Thu Sanh cũng mặc kệ bé. Dù  hôm nay cũng là để bé trải nghiệm niềm vui tiêu tiền, cứ để bé tiêu cho thoải mái.
Hai  lớn  xuống ghế bên cạnh tàu hỏa nhỏ nghỉ ngơi.
Chung Cẩn lấy  hai tờ séc từ ví, đưa cho Thu Sanh: “Đây là tiền lì xì  em và   cho con bé   đến Hải Sơn, tổng cộng là hai triệu tệ. Anh nghĩ  nghĩ ,  tiền  vẫn nên để em giữ.”
“Anh cứ giữ . Anh trai em  gọi,  mùng năm   và  sẽ cùng đến Hải Sơn, ở bên  ăn Tết Nguyên Tiêu xong mới về. Đến lúc đó chắc chắn họ sẽ lì xì cho Tiểu Đồng nữa, cùng với  tiền ,  gửi tiết kiệm cho con bé. Số tiền lớn , đợi con bé mười tám tuổi  giao  cho nó một .”
“Được.” Chung Cẩn  cất tờ séc  ví.
Tiểu Đồng  tàu hỏa nhỏ xong,   đến khu trò chơi điện tử, dùng tiền chơi máy gắp thú bông, đập chuột và lái xe mô phỏng.
Máy gắp thú mấy  cũng  gắp , Chung Cẩn bảo bé  đổi thêm xu,  sẽ giúp bé gắp.
Tiểu Đồng   tiền trong tay ngày càng vơi , một cảm giác khủng hoảng mơ hồ trỗi dậy. Bé xua tay với Chung Cẩn: “Thôi bỏ  ạ, nhà   nhiều búp bê lắm ,  để tiền  việc khác  ba.”
Mọi   tiếp tục  dạo một chút trong trung tâm thương mại. Tiểu Đồng bỏ  hơn ba trăm tệ để mua một chiếc túi xách màu huỳnh quang trông cực kỳ  xí, nhưng bố  cũng  can thiệp, cứ để con bé tận hưởng niềm vui  tự  quyết định.