Chung Cẩn   dậy, liền  ông lão thầy thuốc ho khan,  với : “Thuốc    uống xong ? Sao  thấy đến tái khám? Cậu đừng   cả, đợi  khám cho bé xong  đến lượt .”
Chung Cẩn: “…”
Thu Sanh   bệnh của Chung Cẩn cần tái khám, càng lo lắng hơn: “Bác sĩ, ý ông là chứng mất ngủ của chồng  ? Bệnh    nghiêm trọng ?”
Bác sĩ: “Nghiêm trọng chứ.   dọa  ,  điều trị cẩn thận    thể thành ung thư v.ú đấy.”
Thu Sanh choáng váng. Chung Cẩn thì đột nhiên thấy mất hết phương hướng, thậm chí  nghĩ đến chuyện nếu c.h.ế.t thì chôn ở .
Kết quả chẩn đoán của Tiểu Đồng  khác  , cảm lạnh do phong hàn. Bác sĩ xoa bóp cho con bé, tại chỗ nó hắt  mấy cái. Bác sĩ  hắt  là để tán hàn. Rồi ông kê thêm thuốc ngâm chân, dặn về nhà ngâm để đuổi hàn khí.
Còn vấn đề của Chung Cẩn vẫn là bệnh cũ, tuy  chuyển biến  hơn nhưng vẫn  uống thêm một liệu trình nữa. Lời dặn   còn  thêm cả xoa bóp, dặn  ấn  các huyệt Tam âm giao, Thái khê ở chân, huyệt Đản trung ở ngực, và các huyệt Kỳ môn, Nhũ căn, Thiên trì.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Ông lão thầy thuốc   Chung Cẩn là kẻ cứng đầu, liền dặn dò Thu Sanh: “Cô về nhà giám sát   uống thuốc và xoa bóp. Cần thiết thì tự tay giúp  , vợ chồng cả,  cần ngại.”
Thu Sanh gật đầu chắc nịch: “ sẽ giám sát ạ, cảm ơn ông.”
Trên đường về, Thu Sanh mắng Chung Cẩn một thôi một hồi: “Chuyện lớn như  mà  giấu em,  thế còn  chịu  tái khám cho đàng hoàng. Anh  để bệnh nặng mới vui ? Nếu   mệnh hệ gì, Tiểu Đồng và cái nhà    ?”
Chung Cẩn  dám cãi  một câu. Anh  qua gương chiếu hậu, thấy Tiểu Đồng đang khoái trá   nỗi đau của  khác, liền lườm con bé một cái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-239.html.]
Tiểu Đồng dùng hai ngón tay kéo mí mắt xuống, lè lưỡi trêu : “Lêu lêu lêu.”
Về đến nhà, Thu Sanh  cho Chung Cẩn động tay  việc gì. Cô lấy ấm sắc thuốc , rửa sạch, cho thuốc , chuẩn  sắc. Loay hoay một lúc, cô chạy , cầm hai chiếc chén lớn nhỏ khác : “Bác sĩ  thêm sáu chén nước, sắc còn ba chén. Vậy là chén lớn  chén nhỏ ạ?”
Trước đây Chung Cẩn  dùng chén nhỏ để uống ít thuốc hơn. “Chén nhỏ.” Anh khẳng định.
Thu Sanh  chạy  bếp. Chung Cẩn  theo xem, thấy cô cẩn thận đong nước bằng chén nhỏ, mỗi  đều đong đầy đến miệng chén.
Sau khi đổ ba chén nước  ấm sắc thuốc, Thu Sanh dùng phấn may đánh dấu bên ngoài ấm,  tiếp tục đổ thêm ba chén nữa.
Chung Cẩn hỏi: “Em đánh dấu  gì?”
“Bác sĩ chẳng   sắc còn ba chén ? Không đánh dấu, lát nữa    ?”
Trước đây, Chung Cẩn và dì Lương sắc thuốc đều  theo cảm tính. Thu Sanh thì  cẩn thận như đang  thí nghiệm khoa học. Cảnh  khiến Chung Cẩn thấy quen quen. Anh nhớ  Tiểu Đồng  đây cho Tang Bưu ăn cũng chính xác đến từng miligam. Xem , tính cách cẩn thận  là di truyền từ bên .
Thu Sanh đặt ấm thuốc lên bếp.  lúc đó, nhân viên giao hàng mang chậu ngâm chân cô  đặt mua đến. Trong nhà   dụng cụ ngâm chân, nên cô  đặt tạm một chiếc thùng gỗ nhỏ cho Tiểu Đồng.
Thấy Thu Sanh  loay hoay tìm nồi nấu thuốc ngâm chân, Chung Cẩn : “Thuốc của con bé để tối hãy nấu, ngâm chân xong ngủ sẽ ngon hơn.”
Thu Sanh  , liền từ bếp  . Cô    , lát    sofa xem Tiểu Đồng đang ngủ. Cô dùng s.ú.n.g đo nhiệt độ tai con bé, 36.5 độ,  hạ sốt. Lát , cô   bếp xem thuốc của Chung Cẩn. Có lẽ vì lời dọa của bác sĩ, cô lo lắng Chung Cẩn thật sự  ung thư v.ú nên mới đặc biệt căng thẳng.