Tiểu Đồng lo lắng  bên cạnh ,  chạy tới nhặt điện thoại lên, quỳ  thảm,  với Thu Trầm qua màn hình: “Ba con cũng  thương  .”
Thu Trầm ở bên  kêu lên: “Chung Cẩn    ? Không  chứ?”
“Không , d.a.o gọt hoa quả cắt một chút thôi.”
Đợi Tiểu Đồng  chuyện điện thoại xong với Thu Trầm, Chung Cẩn gọi bé , hỏi: “Sao thấy ba chảy m.á.u  dùng miệng mút ?”
“Bởi vì ba với    thế cho con mà.”
Chung Cẩn nhớ đến thế giới  của con bé, phỏng chừng y dược  phát triển như hiện đại, trẻ con  nghịch ngợm,  va chạm liền bôi chút nước miếng, khiến con bé nhớ kỹ.
“Sau    dùng miệng chạm  vết thương nữa, đặc biệt là   chạm  vết thương của  khác, nhớ ?”
Tiểu Đồng chỉ tay  lọ povidone  bàn : “Bị thương thì  dùng cái  bôi lên vết thương.”
“ , đúng , nếu ở nhà  thương,  kịp thời  cho  lớn. Ở trường học  thương,  tự  với cô giáo,   dùng miệng chạm  nữa.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Chung Cẩn dặn dò xong, vẫn  chút  yên tâm,  hỏi: “Trước đây con  từng dùng miệng chạm  vết thương của  khác đúng ? Lúc các bạn nhỏ khác chảy máu, con  l.i.ế.m ?”
Tiểu Đồng xua tay: “Không , các bạn   ai chảy m.á.u cả.”
Chung Cẩn thoáng yên tâm. Anh  bảo Tiểu Đồng nhắc  một  phương án xử lý chính xác  khi  thương, thấy bé đều nhớ kỹ, Chung Cẩn bảo bé tự  chơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-250.html.]
Tiểu Đồng chạy về ổ chó ,   lâu thì ngủ  .
Tang Bưu cũng   ổ chó, nhưng cái đầu tròn của Tiểu Đồng  chắn mất cửa hang. Tang Bưu bây giờ  béo như một quả bóng gà,  thể chen  , tức giận dùng móng vuốt điên cuồng cào tóc Tiểu Đồng.
Chung Cẩn  dậy  tới, nhấc nóc ổ chó lên, bế Tiểu Đồng từ bên trong , để Tang Bưu .
Anh đặt Tiểu Đồng ngủ bên sofa, lấy chăn đắp cho bé.
Thấy tay bé vẫn băng bó treo  , Chung Cẩn liền giúp con bé tháo băng ,  lật lòng bàn tay xem xét chỗ trầy da.
Trên lòng bàn tay, ngoài vết povidone cọ qua còn lưu , thì  còn gì cả. Chỗ trầy da     lành , đến một chút dấu vết cũng  còn. Anh  mở tay   xem, lòng bàn tay  cũng  hảo, đến dấu povidone cũng  .
Chung Cẩn nghi ngờ    hoa mắt . Anh dùng lòng bàn tay chạm  chỗ  thương buổi sáng, làn da   bóng loáng.
Anh  dậy, nhanh chân   phòng vệ sinh vặn khăn nóng , dùng khăn lau khô vết povidone còn sót   lòng bàn tay. Hiện   mắt , là một bàn tay nhỏ trắng nõn mềm mại,   một chút dấu vết nào của việc  thương.
Chung Cẩn tay nắm chiếc khăn lông  nguội lạnh,  bệt  sofa, ánh mắt nặng nề  chằm chằm về phía Tiểu Đồng.
Trước đây, Tiểu Đồng và Thu Sanh đều từng , ở thế giới  , Tiểu Đồng  thương, Chung Cẩn  dùng m.á.u của  cho bé chữa trị. Đây cũng là lời giải thích cho việc Tiểu Đồng là một ma khuyển nhưng   cùng gen với Chung Cẩn.
Chỉ là Chung Cẩn  ngờ rằng,  khi trải qua chuyển thế, đời  m.á.u của  vẫn  tác dụng chữa thương. Hơn nữa, trông  vẻ còn  hiệu quả, chỉ dùng một chút xíu như ,  khiến vết thương của Tiểu Đồng   lành .
Ban đầu khi nhận  chuyện , Chung Cẩn   kinh hãi, nhưng  khi dần dần chấp nhận sự kiện siêu nhiên , nỗi kinh hãi trong lòng dần dần  một trận mừng như điên khó kìm nén  thế.
Máu của   thể chữa thương cho Tiểu Đồng.