"Lát nữa ba tịch thu s.ú.n.g bong bóng của con," Chung Cẩn nhíu mày, tức giận đến mức  cho con bé một "tuổi thơ trọn vẹn".
Tiểu Đồng ôm chặt khẩu s.ú.n.g hình vịt   rửa sạch,   bỏ chạy  phòng ngủ. Cô bé  tìm một chỗ để giấu món đồ chơi yêu quý. Khó khăn lắm mới mở  cánh tủ quần áo, nhưng  thấy  . Cô bé  kéo ngăn kéo tủ đầu giường , trống ,  vẻ như  ai dùng đến.
Giấu ở đây .
Cô bé ném khẩu s.ú.n.g , nhưng nó  cao nên ngăn kéo  đóng  . Cô bé cố dùng sức đẩy  thì cảm thấy  vật gì đó chặn . Cô bé kéo chiếc thang dây nhỏ của  đến, trèo lên, thò tay  trong và lôi  một khung ảnh.
Trong ảnh, hai  lớn tuổi đang , phía  là hai  trẻ hơn đang , một  là ba cô bé,   là một  dì xinh . Tại  ba  chụp ảnh cùng những  ?
Tiểu Đồng ôm khung ảnh chạy đến phòng bếp tìm ba: "Ba ơi, con tìm  một thứ !"
Chung Cẩn đang thái rau,   đầu : "Ừ, cái gì?"
Tiểu Đồng đặt khung ảnh lên tủ chén: "Cái !"
Chung Cẩn  thấy khung ảnh, động tác thái rau của  chợt dừng . Người trong ảnh vẫn mỉm   , giọng  và nụ  như vẫn còn văng vẳng  đây. Bàn tay cầm d.a.o của  khẽ run lên.
"Đây là ai ạ?" Tiểu Đồng kéo áo , "Sao ba  ở cùng họ?"
"Ừm," Chung Cẩn   đầu , giọng   chút nghẹn ngào, "Họ là ông bà nội và cô của con."
"Con   tìm họ chơi."
"Không , vì họ   xa ."
Tiểu Đồng ôm chân bố, ngẩng mặt  : "Họ  hết ,  mang ba theo ạ?"
"Ừ, họ  hết , để một  ba ở  đây." Giọng Chung Cẩn  nhẹ. Một đứa trẻ ba tuổi  hiểu nhiều, nhưng cô bé vẫn mơ hồ cảm nhận  nỗi buồn của ba.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-26.html.]
Tiểu Đồng dụi mặt  chân , an ủi: "Vậy con sẽ mãi mãi ở bên ba."
Một lúc , Chung Cẩn đẩy cô bé : "Con  ngoài chơi , thái hành tây sẽ cay mắt đó."
Từ khi  xe trượt scooter, buổi sáng Tiểu Đồng  còn chạy bộ cùng ba nữa. Ba chạy phía , cô bé lái xe đuổi theo , đôi khi còn vượt cả ba. Chỉ khi lên dốc, cô bé mới cần ba xách cả  và xe lên. Có xe thật tiện, đồ ăn sáng  thể treo lên tay lái,  cần lỉnh kỉnh treo   nữa.
Đi ngang qua ông cụ bán bánh bao, Tiểu Đồng dừng : "Ông ơi, cháu  một cái bánh bao."
Ông cụ chọn cho cô bé một chiếc to nhất, gói  túi  treo lên tay lái xe. Đợi Chung Cẩn trả tiền xong, Tiểu Đồng leo lên xe, vẫy tay: "Tạm biệt ông, chúc ông khỏe mạnh!"
Chung Cẩn cảm thấy thú vị, cầm điện thoại chụp  khoảnh khắc đó. Ánh nắng sớm dịu dàng chiếu lên hai gương mặt, một già một trẻ, cả hai đều thật đáng yêu. Anh  chia sẻ bức ảnh  với ai đó, nhưng lướt một vòng danh bạ,   tìm   thích hợp. Cuối cùng,  chỉ đăng bức ảnh lên trang cá nhân, ở chế độ chỉ   xem .
Tiểu Đồng  nhà trẻ cũng  mang theo xe trượt scooter. Chung Cẩn liền bỏ xe  cốp, cùng  chở đến trường.
"Xe to ôm xe nhỏ, giống như ba ôm con," Tiểu Đồng  trong ghế an , che miệng  khúc khích.
Chung Cẩn cũng  theo,   nghiêm mặt: "Ba  , nếu cô giáo  cho con lái xe  trường thì  để ở cốp xe,    ầm ĩ,  ?"
"Cô giáo sẽ đồng ý mà," cô bé tự tin đáp, "Bạn Miêu Thanh Nguyệt cũng lái xe  đó thôi."
Chung Cẩn: "... Xe của bạn Miêu Thanh Nguyệt  giống xe của con."
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
"Vậy bố mua cho con cái giống của bạn  ."
Chung Cẩn   nữa im lặng: "... Không mua . Với , con đừng cứ nhắc đến chân của bạn   mặt bạn ."
Đến nhà trẻ, xe của Tiểu Đồng quả nhiên   phép lái , nhưng cô Trang  nhà trẻ  khu vực đỗ xe chuyên dụng,  thể tạm thời đỗ ở đó. Khu đỗ xe  sơn vạch trắng,  mái che cầu vồng, bên trong đỗ đầy những chiếc xe trẻ em sặc sỡ.
"Trường  nhiều trẻ con mang xe đến  ?" Chung Cẩn ngạc nhiên. Anh còn tưởng chỉ  con gái  lập dị.
Chú bảo vệ treo biển  lên xe của Tiểu Đồng, ghi tên "Chung Vân Đồng": “Có đứa  mấy chiếc,   cưỡi đấy.”