Cô bé mập trèo lên cổ ba, ngẩng mặt : “Ba cho  uống một chút m.á.u của ba ,  sẽ khỏe .”
“Trước  ba cũng dùng m.á.u cứu  ?”
Con bé cẩn thận nghĩ ngợi,  xua tay: “Không , con  nhớ .”
“Con  mùi hương     giống  , là vì   bệnh ?”
Bé  lắc đầu: “Con  .”
Cô bé mập mệt mỏi, dựa  Chung Cẩn ngủ  .
Thực , Chung Cẩn vốn   mệt, nhưng cuộc trò chuyện với con bé khiến    tỉnh táo.
Sau khi Tiểu Đồng  mùi hương   Thu Sanh  đổi,   lên mạng tìm hiểu và   một bài luận văn  tựa đề 《Chó  thể ngửi  ung thư》. Anh liền nghi ngờ Thu Sanh  bệnh, hơn nữa là bệnh  nặng.
Anh nhờ đồng nghiệp ở Kinh Thị kiểm tra bệnh án nhưng  tìm thấy. Mãi đến khi Đỗ Hinh đến Hải Sơn,  mới hiểu . Bệnh viện tư nhân quốc tế nơi Đỗ Hinh  việc  đây bảo mật thông tin bệnh nhân  nghiêm ngặt. Nếu Thu Sanh điều trị ở đó thì   gì lạ. Mọi nghi ngờ đều  giải thích rõ ràng.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Trong căn phòng nhỏ của phòng ngủ phụ, rèm cửa kéo kín, Thu Sanh đang ngủ say sưa  giường. Tư thế ngủ của cô luôn  thoải mái, dang tay dang chân thành hình chữ đại.
Chung Cẩn   chiếc ghế cạnh giường, cúi , dùng đèn pin soi kỹ mái tóc của cô. Trước đây Thu Sanh  tóc cô là tóc nối, bây giờ  kỹ quả thật  thể thấy vài mối nối  nhỏ. Anh khó  thể hình dung mái tóc   nối như thế nào, trông  khác gì tóc thật.
Thu Sanh cảm thấy  , mở mắt  liền thấy một bóng đen đang dùng đèn pin soi . Tay cô nhanh hơn suy nghĩ, vung nắm đấm, một cú đ.ấ.m thẳng  mặt Chung Cẩn.
Mọi chuyện diễn  quá nhanh, Chung Cẩn chỉ kịp kêu lên một tiếng  ngã ngửa  , đụng  tủ  cánh cửa bật , lắc lư ngay  đầu .
Anh   đất,   ngơ ngác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-265.html.]
Thu Sanh lúc  mới nhận  là . Cô chân trần nhảy xuống giường, luống cuống quỳ xuống  mặt ,  dám chạm , chỉ đỡ lấy cánh cửa tủ đang lung lay.
“Anh   chứ? Có  đập   ?” cô rụt rè hỏi.
Chung Cẩn chớp mắt: “Em  bệnh gì?”
“Không ,  nửa đêm chạy  phòng em, còn dùng đèn pin soi em,   xem ai giống   bệnh hơn?”
“Anh hỏi em  bệnh gì? Hai năm rưỡi , ở bệnh viện của Đỗ Hinh, là bệnh gì?”
Thu Sanh im lặng một hồi, vùi đầu  cánh tay thở dài: “Con bé lắm chuyện thật! Đã bảo nó đừng  cho  , em còn hối lộ dẫn nó  ăn vịt .”
Lần   hẳn là do con bé, là Chung Cẩn tự  đoán .
Thu Sanh bò hai bước về phía ,  song song  đất, đầu dựa  vai : “Bây giờ   , chỉ là  buồng trứng mọc một thứ  , cắt bỏ là hết.”
Chung Cẩn xoay , nâng gáy cô lên, ánh mắt sắc bén  thẳng  mắt cô, giọng  lạnh lẽo: “Nhìn  mắt ,   một  nữa.”
Thu Sanh là  thật thà, khi  dối  dám  thẳng. Cuối cùng, cô đành thở dài: “Ung thư buồng trứng, may mà phát hiện sớm, cắt bỏ một phần tư buồng trứng bên trái, tiên lượng , đến nay  tái phát.”
“Người nhà   ?”
“Em   với ai cả. Lúc phẫu thuật thì thuê  chăm sóc,  đó ở bệnh viện gặp Đỗ Hinh, cô  thường xuyên đến chăm sóc em nên quen .”
Chung Cẩn  dám tưởng tượng, lúc đó cô  một  đối mặt với những điều đó như thế nào. Anh cứ như  mặc kệ cô một  trải qua bao khoảnh khắc tăm tối.
Thấy Chung Cẩn im lặng, Thu Sanh đưa tay sờ, quả nhiên thấy khóe mắt  ướt át. Cô   cho   chỉ vì sợ  sẽ như thế .