Tiểu Đồng vỗ  đầu trọc của ông: “Lão Hồ, chú đừng  mà béo bụng  đấy nhé.”
“Hình như sở trưởng  họp ở cục ,  gọi điện cho cô ,” Nhiêu Thi Thi .
“Cứ ăn , để ba gọi,” Chung Cẩn  hiệu.
Nhiêu Thi Thi vui vẻ  : “Vâng, sở trưởng gọi điện cho sở trưởng.”
“Chú Cốc Nhạc  ạ?” Tiểu Đồng  hỏi.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Đêm  khi họ rời Hải Sơn, Cốc Nhạc  uống say, ôm cây  sướt mướt. Hôm  chỉ      sân bay tiễn. Bây giờ Tiểu Đồng trở , chẳng lẽ     nữa ?
Tiểu Đồng cầm mấy cái hamburger và một cốc Coca,  về phía văn phòng. Cô đẩy cửa , thấy Cốc Nhạc đang  lưng .
“Đồng chí Cốc Nhạc, bạn  của , Chung Vân Đồng  trở .”
Anh vẫn   đầu. Tiểu Đồng vòng  phía ,  xổm xuống, ngẩng mặt lên, quả nhiên thấy  đang lén lau nước mắt.
“Sao   ? Em   , em về  vẫn . Em mới là trẻ con mà còn   nhiều như .”
Tiểu Đồng liền  hai chân chữ bát, bắt đầu biểu diễn điệu múa gà con. Cốc Nhạc quả nhiên bật .
“Sao chân em to thế?”  hỏi, giọng khàn khàn.
Tiểu Đồng  đôi giày thể thao to sụ. “Hi hi, đôi giày  là như  đó,  em mua cho em.”
Cô bé sờ sờ tóc : “Em lớn như  ,  trí nhớ của  vẫn dừng  ở lúc em ba tuổi ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-268.html.]
Tiểu Đồng gặm đùi gà,  dáng một  lớn nhỏ tuổi, lải nhải với Cốc Nhạc: “Những  hướng nội như , khó mà kết bạn . Anh  thư viện nhiều ,  lẽ ở đó sẽ kết bạn  nhiều . Năm nay  ba mươi  nhỉ? Các   một  cũng   đối tượng ? Các  cô đơn thế, bảo  em yên tâm ?”
Cốc Nhạc cầm cốc Coca và hamburger  dậy: “Ra ngoài  chuyện, em  ngoài  với họ .”
Tiểu Đồng ở đồn công an đến nhá nhem tối. Vì cô bé siêng năng thúc giục chuyện hôn nhân, các cảnh sát vốn đang kích động,  nhanh  sinh  tâm lý sợ hãi, từng  mượn cớ bỏ trốn.
Ra khỏi đồn, hai cha con  thăm dì Lương và Tang Bưu. Dì Lương giờ  mở một tiệm trái cây, sống một   tự tại. Tang Bưu  nuôi béo ú, trở thành linh vật của tiệm.
Đến cửa tiệm, Tiểu Đồng huýt một tiếng sáo vang. Tang Bưu  thấy, lập tức chạy , hưng phấn vây quanh họ. Nó dụi đầu  lòng bàn tay cô bé, như đang trách: “Sao giờ con mới đến thăm ?”
Dì Lương gọt trái cây, bày đồ ăn vặt  cho Tiểu Đồng. Cô bé hai tay ôm Tang Bưu,  rảnh ăn, chỉ liếc  đĩa kẹo sữa. Chung Cẩn hiểu ý, bóc một viên nhét  miệng con bé.
Ngồi chơi một lát, đến lúc về, Tiểu Đồng đòi mang Tang Bưu theo. Chung Cẩn ban đầu còn dịu giọng giảng giải, nhưng cô bé  , cứ nằng nặc đòi gọi điện cho .
Chung Cẩn đút hai tay  túi quần, bình tĩnh : “Chung Vân Đồng, ba đếm đến ba.”
Anh còn  kịp đếm, Tiểu Đồng  lập tức thả Tang Bưu xuống.
Dì Lương pha cho cô bé một ly sữa. Uống xong, cô bé mới bất đắc dĩ cáo từ.
Ra khỏi chỗ dì Lương, hai cha con   trung tâm thương mại. Hướng Tử Mặc hẹn mai đá bóng, Tiểu Đồng cần mua một đôi giày mới.
Vào trung tâm thương mại, tầng một vẫn là chỗ cô bé   tàu hỏa nhỏ ngày xưa. Chung Cẩn trêu: “Còn  chơi tàu hỏa nhỏ ?”
“Con ngại chơi một , ba chơi với con .”
Cuối cùng, Chung Cẩn co hai cẳng chân dài,  thu lu trong toa tàu hỏa nhỏ. Cô bé còn dùng điện thoại chụp  bức ảnh buồn  của ba gửi  nhóm gia đình.
Sáng hôm , Tiểu Đồng hẹn các bạn đá bóng ở sân vận động. Trên đường , cô bé  nảy  ý định  đón Tang Bưu cùng . Chung Cẩn tuy mắng con phiền phức nhưng vẫn sửa  lộ trình xe,  đón Tang Bưu .