“Được thôi, cứ giam  từ từ mà hỏi.” Chung Cẩn ném chiếc bút xuống bàn. Tiếng “cạch” giòn tan khiến Quách Thất giật .
Trên điện thoại  mấy cuộc gọi nhỡ của Hướng Duệ Thành. Chung Cẩn gọi ,  đầu dây bên   vài câu, sắc mặt  khẽ biến: “Được,  qua ngay, ở bệnh viện nào?”
Cúp điện thoại, Chung Cẩn vội vã bước  ngoài. Nhiêu Thi Thi đuổi theo: “Sở trưởng Chung, bên Khổng Ánh Thu thì ?”
“Phê bình giáo dục, mai bảo cô   , cô xử lý .   việc gấp.”
Đêm khuya, chiếc xe việt dã màu đen của Chung Cẩn lao nhanh  đường đến bệnh viện. Trong điện thoại, Hướng Duệ Thành  Tiểu Đồng nôn mửa, phát sốt,  đưa đến viện kịp thời.
Không    vì  ăn tối , Chung Cẩn cảm thấy tay chân rã rời, đầu  choáng, tim đập  nhanh.
Anh tìm thấy Hướng Duệ Thành ở sảnh truyền dịch: “Lão Hướng.”
Lão? Hướng? Mới ngoài 30, Hướng Duệ Thành  chút cạn lời, nhưng thấy vẻ mặt rõ ràng đang lo lắng của Chung Cẩn,  cũng  so đo. Anh  dậy: “Không  ,  đừng hoảng. Chỉ là ăn  tiêu, lúc nãy nôn , bác sĩ cũng tiêm hạ sốt , qua đêm nay chắc sẽ  thôi.”
Chung Cẩn bước lên, thấy con gái đang rúc trong chăn, đôi mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng bừng,  thở  chút nặng nề.
Hướng Duệ Thành áy náy: “Cũng tại , tối qua dẫn bọn trẻ  ăn gà rán với kem, chắc là ăn tạp quá.”
Chung Cẩn tuy đau lòng nhưng cũng an ủi : “Con bé  vốn tham ăn, để nó ốm một    sẽ ngoan hơn.” Anh thúc giục Hướng Duệ Thành về nghỉ ngơi.
“Ừ, hai thằng đàn ông chúng  ở đây cũng  cần thiết. Cậu  việc gì cứ gọi .  chắc lớn hơn  vài tuổi, cứ gọi  là .”
“Vâng,  Hướng,  lái xe chậm một chút.”
“Ừ, tiểu Chung.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-39.html.]
Chung Cẩn  bên giường, cẩn thận nắm lấy bàn tay nhỏ bé của con gái. Đầu ngón tay  luôn  lạnh, bàn tay nóng hổi của cô bé đặt trong lòng bàn tay , nóng đến giật . Tiểu Đồng đang sốt,  lẽ cảm thấy  thoải mái, bàn tay nhỏ  cũng mở , áp lên mu bàn tay .
Một lúc , Hướng Duệ Thành  trở ,  tay xách một hộp hoành thánh nhỏ: “Chưa ăn tối ? Cái nghề của các , bận là quên ăn, cẩn thận mà  đau  dày đấy.”
Chung Cẩn ngượng ngùng : “Cảm ơn , thật sự   đói.”
“Ăn ,   thật đây,” Hướng Duệ Thành xua tay  rời .
Tay  Chung Cẩn  Tiểu Đồng nắm chặt,  đành dùng tay trái mở nắp hộp, tay và miệng phối hợp bẻ đôi đũa, vụng về gắp một miếng hoành thánh. Anh thật sự đói bụng, húp sột soạt, cảm thấy chén hoành thánh hôm nay đặc biệt thơm.
Bên tai đột nhiên vang lên một giọng  nhỏ khàn khàn: “Ba ăn gì đấy?”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Anh  , con bé  tỉnh, đang trừng đôi mắt to đen láy   chằm chằm. Anh  sặc, ho khan hai tiếng: “Con   ăn, con đang ốm.”
Tiểu Đồng chép miệng: “Vậy con uống một ngụm canh.”
“Không ,”  lạnh lùng từ chối.
Vì  cho con,   cho bé ăn một miếng nào.   ánh mắt tha thiết của con bé, mỗi miếng  ăn đều  chút áy náy. Ăn vội vàng nốt chỗ hoành thánh,  ngay cả canh cũng  dám uống, trực tiếp mang hộp  vứt.
Tiểu Đồng  ngủ , kéo tay ba đòi kể chuyện. Chung Cẩn cúi đầu tra điện thoại tìm truyện.
“Ba   kể,  cho con xem hoạt hình ,” Tiểu Đồng  bụng đề nghị.
“Ba  kể,”  nhất quyết  cho con bé xem hoạt hình. “Ba kể cho con  câu chuyện về vị vua bụng to .”
Câu chuyện  kịp bắt đầu   một  đàn ông cắt ngang. Đó là bố của La Gia Hạo. Anh  lúng túng  một bên: “Trưởng phòng Chung, vợ  cô   phạm chuyện gì, các    bắt   ? Anh xem,  thể châm chước một chút, cho cô  về   ?”
Chung Cẩn lạnh lùng đáp: “Anh  nghi vấn gì thì trực tiếp đến đồn công an hỏi. Bây giờ là giờ tan  của , con gái  đang bệnh,  cần ở bên con bé. Xin   ngoài.”