Mao Phỉ Tuyết bảo Chung Cẩn  ngoài   khóa trái cửa văn phòng . Việc đầu tiên là cởi quần áo cô bé , cô phát hiện chiếc quần lót  mặc ngược nên    cho đúng.
Sau đó, cô dùng bàn ủi  nước cầm tay ủi phẳng phiu bộ áo thun và quần đùi  mặc  cho bé. Đôi dép nhựa cũng  điều chỉnh  dây cho  vặn,   trông thoải mái hơn hẳn.
Mái tóc của Mao Phỉ Tuyết vốn cắt ngắn, cô   sẵn dây buộc tóc nên đành dẫn cô bé  tìm Nhiêu Thi Thi.
Lúc  còn  mười phút nữa mới đến giờ  việc, Nhiêu Thi Thi đang lén lút ăn sáng ở chỗ  của . Vừa ăn  mấy miếng, cô thấy Mao Phỉ Tuyết dẫn theo một đứa bé  tới,   kỹ lắm mới nhận  đó là Chung Vân Đồng.
“Trời đất ơi,  con  nông nỗi ?”
Hôm qua rõ ràng vẫn là một tiểu công chúa mang vẻ  cổ điển thanh cao, hôm nay  biến thành một cô bé ăn mặc hết sức bình thường. Cũng may gương mặt vẫn xinh xắn, nếu  thì trông chẳng khác gì mấy đứa trẻ con đang lấm lem chơi ngoài sân.
Mao Phỉ Tuyết giải thích sơ qua vài câu, Nhiêu Thi Thi liền lôi từ ngăn kéo  một chiếc lược và dây buộc tóc. Cô  khéo tay, chỉ loáng một cái  chia mái tóc dài của cô bé thành hai nửa, búi gọn thành hai củ tỏi tròn xoe ngay ngắn. Sau đó, cô còn lấy  một chiếc kẹp nơ lụa màu hồng nhạt, cài lên một bên búi tóc.
“Tóc con bé   thật,” Mao Phỉ Tuyết  bên cạnh xem,  khỏi cảm thán.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Nhiêu Thi Thi khoa trương thở dài một : “Còn nhiều hơn cả tóc của  nữa, đúng là bất công mà.”
Chải chuốt xong, trông cô bé thuận mắt hơn nhiều. Nhiêu Thi Thi  lôi  một chiếc túi xách nhỏ hình quả dâu tây, cẩn thận điều chỉnh dây đeo  đeo lên  cô bé, còn nhét  túi một nắm đậu phộng rang.
Chỉnh trang xong xuôi, Chung Vân Đồng đeo chiếc túi nhỏ,  đôi dép nhựa kêu lạch cạch, men theo mùi hương tìm đến văn phòng của cha .
Cô bé đẩy cửa bước . Chung Cẩn ngước mắt lên từ  màn hình máy tính, giọng điệu  chút mất kiên nhẫn: “Con   đây  gì?”
Chung Vân Đồng đưa tay sờ sờ chiếc nơ  đầu: “Cho ba xem ạ.”
Chung Cẩn đáp qua loa: “Ừ, .”
Chung Vân Đồng  đà lấn tới, mạnh dạn tiến thêm vài bước  bò lên đùi  . Cô bé lôi từ trong túi  một hạt đậu phộng, tự  ăn một hạt,  đút một hạt  miệng Chung Cẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-4.html.]
“Không cần, con tự ăn .” Chung Cẩn  kịp  hết câu   nhét thêm một hạt nữa.
“Ba  ăn.”
Lại một hạt nữa  đưa đến miệng.
Thôi  , tùy con .
Lúc Mao Phỉ Tuyết gõ cửa bước , cô  bắt gặp một cảnh tượng khó tin: vị Sở trưởng cao ngạo, lạnh lùng thường ngày của  đang ôm một cục bông nhỏ trong lòng, một tay đánh máy, một tay nhai đậu phộng rôm rốp. Cô  ở cửa,   nên tiến  nên lùi.
Chung Cẩn cũng cảm thấy  mất tự nhiên. Để giữ thể diện,  cố tình lạnh mặt: “Có chuyện gì?”
“Sở trưởng Chung, bộ phận tuyên truyền của thành phố xuống  phim phổ biến pháp luật,     chào hỏi một tiếng ?”
Chung Cẩn thu hồi ánh mắt, tiếp tục dán  màn hình: “  ,  chuyện gì cô cứ liên hệ với họ.”
Mao Phỉ Tuyết  Chung Cẩn  thích xã giao, liền gật đầu  : “Vậy  dẫn Tiểu Đồng  ngoài nhé. Để con bé lên hình một chút,     quen xem  livestream thì .”
Nghe , Chung Cẩn lập tức bế Chung Vân Đồng từ    xuống, hai tay nâng cô bé đưa cho Mao Phỉ Tuyết như một món hàng: “Mau đưa  .”
Mao Phỉ Tuyết  tủm tỉm nhận lấy cô bé, ôm  lòng: “Tiểu Đồng của chúng  đáng yêu quá,  chơi với dì nhé?”
Chung Cẩn  Mao Phỉ Tuyết  đến híp cả mắt, tò mò hỏi: “Đáng yêu đến  ?”
“Anh  nuôi con bao giờ nên   , con gái tuyệt vời lắm,  thơm  mềm, đúng là chiếc áo bông nhỏ ấm áp của ba . Lúc   cũng  sinh một đứa con gái, ai ngờ  lòi  một thằng nhóc trời đánh.”
Chung Cẩn  Mao Phỉ Tuyết, trong thoáng chốc im lặng.
Mao Phỉ Tuyết lập tức nhận    lỡ lời. Nói những điều   mặt một   mất   , dù là vô tình, cũng là một sự tàn nhẫn.