Chung Cẩn ngước lên, đang định mắng con gái mấy câu –   dặn bao nhiêu    dùng xe tông cửa – thì  thấy cô Trang. Anh vội nuốt  lời trách mắng,  dậy khỏi ghế: “Cô Trang,  việc gì  ạ?”
“Vâng,   phiền  chứ?”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
“Không , mời cô .”
Cô Trang bước ,  thấy chiếc sofa trải thảm hoạt hình, cô mỉm    bên cạnh ghế,  vẻ  e dè.
“Có chuyện gì, cô cứ  xuống ,” Chung Cẩn mời.
“Không cần  ạ,  chỉ  vài câu   ngay. Hôm qua, ba của bé Miêu Thanh Nguyệt  liên lạc với ,  xin  điện thoại của . Thứ tư  là sinh nhật bốn tuổi của bé,    mời  và Tiểu Đồng đến dự. Hôm nay  tiện đường qua báo với  một tiếng.”
“Vâng,  cô cho  xin  điện thoại của  . Nếu rảnh, chúng  chắc chắn sẽ đến.”
Sau khi báo xong chuyện, cô Trang vẫn  vội . Cô mím môi do dự, ngón tay mân mê lưng ghế, như  điều khó . Cuối cùng, như  hạ quyết tâm, cô chào Chung Cẩn  vẫy tay với Tiểu Đồng: “Chung Vân Đồng, tạm biệt con nhé.”
Đợi cô Trang  , Tiểu Đồng mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy bé sợ c.h.ế.t khiếp, còn tưởng cô giáo đến bắt   cải tạo.
Chung Cẩn thực   mục đích của cô Trang. Nhà trẻ  đình chỉ hoạt động,  lẽ  một thời gian dài nữa mới mở  . Cô  hẳn  lấy hết can đảm đến đây để nhờ vả, xem  thể khôi phục hoạt động sớm hơn .  cuối cùng, vì da mặt quá mỏng, cô vẫn  thể mở lời.
Thật là một  trong sạch,  thầm nghĩ. Khó trách nhà trẻ Tiểu Thái Dương   tiếng  như .
Tuy nhiên, Chung Cẩn  định giúp. Lần chỉnh đốn , giải quyết triệt để những nguy cơ tiềm ẩn về an  mới là điều  nhất cho nhà trẻ.
"Chung Vân Đồng, con   đấy,  !" Anh gọi cô bé đang lái xe  cửa.
Tiểu Đồng hất hàm: “Gì ạ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-45.html.]
“Quay  đây, ba  chuyện  .”
Chiếc xe trượt scooter lướt nhẹ một vòng  dừng ngay  bàn  việc. Con bé ranh ma  lái xe giỏi thật, Chung Cẩn thầm nghĩ.
“Miêu Thanh Nguyệt sắp sinh nhật, ba của bạn  mời con đến dự, con    ?”
“Muốn ạ!”
"Tốt,  con nghĩ xem nên tặng bạn món quà gì nhé. Tối tan  chúng   mua." Anh dứt khoát giao vấn đề  cho con gái.
Tiểu Đồng chỉ  đôi giày da  đang , vung tay dõng dạc: “Tặng bạn một chiếc giày ạ!”
Chung Cẩn: “… Cái  thật  tặng . Con nghĩ  xem, món gì  thể mua  ở trung tâm thương mại .”
"Vâng ạ, sếp Chung." Cô bé  trượt xe  mất.
Đến lúc tan ,  dẫn Tiểu Đồng đến tiệm giặt ủi để lấy con thỏ bông khổng lồ về. Con thỏ dính đầy bụi nên  khi b.ắ.n ,   ném thẳng  tiệm giặt.
Chung Cẩn kẹp con thỏ  cánh tay  về, đôi tai dài của nó cứ lắc lư qua . Tiểu Đồng nắm lấy một bên tai, đột nhiên : “Con  tặng thỏ cho Miêu Thanh Nguyệt.”
“Con    thích nó ?”
"Con thích, Miêu Thanh Nguyệt chắc chắn cũng sẽ thích," cô bé trịnh trọng trả lời.
Đây là một đứa bé dũng cảm  hy sinh,  một tâm hồn thật thuần khiết. Niềm tự hào của Chung Cẩn  kéo dài quá ba giây thì Tiểu Đồng  : “Vậy ba mua cho con một con khác nhé.”
Được thôi, đây là một đứa bé dũng cảm "báo" ba.
Đến ngày sinh nhật, Chung Cẩn  cho con gái một chiếc váy xòe bồng, còn cẩn thận dùng máy sấy và lô cuốn để ép thẳng phần tóc con luôn dựng ngược của bé. Để thêm phần trang trọng,  còn mang con thỏ đến cửa hàng quà tặng, nhờ họ buộc một chiếc nơ ruy băng sặc sỡ quanh cổ.