Tiểu Đồng đang ép cát thành bánh trung thu, ngẩng đầu liếc một cái: “Bạn  ăn bánh ?”
Bạn nhỏ lắc đầu: “Cát  ăn  . Tớ chơi đồ chơi của bạn  ?”
Tiểu Đồng lôi  một chiếc đồng hồ đếm ngược: “Chúng  mỗi  chơi một lượt nhé. Bây giờ đến tớ, tớ là dì bán bánh, bạn  ăn một chiếc ?”
Bạn nhỏ  lập tức hiểu ý và vui vẻ đồng ý. Cậu bé kiên nhẫn đóng vai khách hàng, đợi đồng hồ kêu, Tiểu Đồng liền nhường chỗ: “Đến bạn chơi .”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Sau đó,   mấy bạn nhỏ khác gia nhập. Mọi  đều tuân thủ quy tắc Tiểu Đồng đặt , mỗi bạn  đầu bếp 15 phút, các bạn khác sẽ phối hợp đóng vai. Khung cảnh  hài hòa.
Bà  bế con bên cạnh  với dì Lương: “Con nhà chị ngoan và thông minh thật.”
Dì Lương cũng cảm thán: “ trông 6 đứa trẻ , đứa bé  là đỡ lo và thông minh nhất. Không  bố  bé kiếp   bao nhiêu việc  mới sinh  đứa con ngoan như .”
"Không, tớ  chơi tiếp!" Một tiếng hét the thé phá vỡ sự hài hòa. Là một  bé   nhường đồ chơi khi  hết giờ.
Dì Lương tạm thời  lên tiếng, chỉ im lặng quan sát. Trẻ con chơi với   mâu thuẫn là bình thường, cứ để chúng tự giải quyết .
Tiểu Đồng bước đến  mặt  bé,  thẳng  mắt đối phương, học dáng vẻ hung dữ của ba: “Mời bạn   ngoài.”
Cậu bé đột nhiên đẩy Tiểu Đồng một cái  giả vờ ngã, gân cổ lên la hét: “Bạn  đẩy tớ, bạn  đánh tớ! Ông ơi, cháu    đánh!”
Tiểu Đồng  đẩy ngã xuống cát, ngơ ngác một chút  nhanh chóng bò dậy, trừng mắt giận dữ. Dì Lương  chuẩn  lao  can ngăn. Nào ngờ, Tiểu Đồng  giơ hai tay lên, kéo sụp mí mắt,  một cái mặt quỷ to tướng với  bé: “Lêu lêu lêu…!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-51.html.]
Dì Lương: "..." Một tràng hành động mạnh mẽ như hổ, kết quả  là thế ?
Lúc , ông nội  bé từ xa chạy tới: “Sao ? Sao ?”
Cậu bé thấy   chống lưng,  la càng lớn. Bà  bế em bé bên cạnh vội giải thích: “Không ai đánh nó cả, là nó  chơi đồ chơi của   mà   đấy ạ.”
Ông của thằng bé ranh ma   chỉ   vế , lập tức nổi giận: “Đồ chơi gì? Muốn chơi cái gì?” Cậu bé chỉ  bếp nhỏ. “Đi chơi , hôm nay ông ở đây canh, xem ai dám bắt nạt cháu.” Ông già hai tay khoanh  ngực,  chắn  bếp nhỏ.
Đến lúc , dì Lương mới  hiền  dậy: “Ôi chao,  chơi nữa, dì  về nấu cơm . Đồng Đồng, chúng  thu dọn đồ chơi về nhà.”
Cậu bé cầm lấy một cái chảo, dì Lương  hiền giật . Cậu bé  cầm một cái khuôn, dì Lương đưa cái hộp qua: "Cảm ơn con giúp chúng  thu dọn nhé, nào, bỏ  đây." Cậu bé  chịu buông, dì Lương liền giật lấy bỏ  hộp.
Cậu bé  gân cổ lên . Ông già chỉ  dì Lương quát: “Cháu  chơi một chút thì ?”
Tiểu Đồng thật sự tức điên, nắm c.h.ặ.t t.a.y hét lớn: “Đây là đồ chơi của con, con   cho bạn  chơi!”
Ông già  ngoắt , xị mặt quát mắng bé: “Mày kêu cái gì? Còn nhỏ tuổi    chia sẻ,   tôn trọng  lớn!”
Dì Lương vẫn luôn hòa khí lúc  cuối cùng cũng nổi giận. Dì kéo Tiểu Đồng   lưng che chở: “Ông quát con nhà   gì? Hả? Ông dựa  cái gì? Nhà  bỏ tiền  mua, cho chơi là tình cảm,  cho là lẽ đương nhiên. Ông dám quát thêm một tiếng nữa thử xem   tát ông , lão già c.h.ế.t tiệt!”
Ông già  mắng liền nổi khùng, nhấc cái tủ lạnh nhỏ lên đập  ngoài,  ném hết đồ chơi vỡ tan tành: “Cháu tao  chơi , thì tất cả đừng chơi!”
Dì Lương vươn tay ngăn cản, ông  liền túm lấy tóc dì. Dì Lương thuận thế ngã xuống đất, ôm đầu: “Ái da, đầu ! Đau quá! Ai giúp  gọi cấp cứu với!” Dì đau đến loạn cào cào, tiện thể đá ông già mấy cước.
Ông già quen thói bá đạo, bây giờ   mắng   đá, tức đến tóc dựng cả lên, nhấc chân định đá dì Lương thì   dì đá một cước  đầu gối.