Giấc mơ  của Thu Sanh, Chung Cẩn cũng từng  cô kể.
Nghe  từ hồi mười mấy tuổi, cô  bắt đầu mơ  mơ  cùng một giấc mơ. Trong mơ, họ ở một nơi  bài trí cổ xưa, trang phục cũng là lụa là gấm vóc thời xưa. Cô    nhiều , còn nuôi một con ch.ó lớn  .
 giấc mơ của cô chỉ là những mảnh vụn,  liền mạch.
Sau , Chung Cẩn phát hiện Thu Sanh    tiểu thuyết huyền huyễn, liền cho rằng cô vì  nhiều tiểu thuyết nên mới mơ những giấc mơ vớ vẩn như .
Bây giờ xem ,  hẳn là Thu Sanh  nhiều tiểu thuyết, mà   thể cô còn sót  một vài mảnh ký ức từ kiếp .
Hơn nữa, giấc mơ của Thu Sanh    khớp với thế giới khác mà Tiểu Đồng miêu tả.
Trong lòng Chung Cẩn lập tức nổi hồi chuông cảnh báo.
Mục đích Thu Sanh đến đây,   đoán  phần nào, nhưng vẫn  tự  xác nhận  một : “Vậy em tìm đến đây để  gì?”
Thu Sanh  cầm bát múc nước uống.
Thấy Chung Cẩn đang  , cô  áy náy: “Ngại quá, cơm  máy bay mặn thật.”
Uống xong bát nước, Thu Sanh đặt bát xuống,  một cách thản nhiên: “Đương nhiên là  đến để đón con gái về.”
Chung Cẩn: “Khụ khụ... Khụ khụ khụ khụ... Khụ khụ.”
Không  là do ho  do kích động, khuôn mặt lạnh lùng của Chung Cẩn thoáng ửng hồng.
“Em nghĩ gì thế? Kể cả con bé là con em, thì nó cũng là con . Không  em cứ  mang  là mang   .”
Chung Cẩn đột nhiên nghĩ đến một chuyện: “Con bé thậm chí còn   tên em, em dựa   mà  nó là con em? Con bé đến thế giới ,  đầu tiên nó tìm là . Chứng tỏ  mới là   thiết nhất với nó, cũng là  nó  sống cùng nhất.”
“Sao  thể? Trong mơ rõ ràng nó  với  nhất.”
Chung Cẩn: “Em cũng  đó là trong mơ, mà mơ thường trái ngược với thực tế. Bây giờ con bé  với  nhất thiên hạ.”
“Được,  gọi con bé  hỏi xem.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-68.html.]
Thế là cô bé đáng thương đang cưỡi xe scooter chạy tới chạy lui liền  gọi đến  sofa. Con bé một chân đặt  xe, một chân chống đất, tay cầm một miếng bánh mì nướng phô mai vàng óng đang cắn dở.
Bị gọi , bé  chút mất kiên nhẫn, hỏi: “Làm gì ạ? Con đang đói bụng.”
Chung Cẩn chỉ  Thu Sanh hỏi: “Con   cô  tên là gì ?”
Tiểu Đồng miệng vẫn ngậm bánh mì,   rõ tiếng: “Phu nhân.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Chung Cẩn liếc cho Thu Sanh một ánh mắt kiểu [Thấy ? Con bé còn chẳng  tên cô], ngay cả tên cũng   thì Tiểu Đồng chắc chắn   quan hệ gì với cô .
"Lúc  con bé đến đồn công an tìm  là gọi thẳng tên  ngay lập tức," Chung Cẩn cố ý nhấn mạnh.
Thu Sanh vẻ mặt nghi ngờ, rõ ràng trong mơ Tiểu Đồng   với cô. Tuy chỉ là vài cảnh rời rạc, nhưng đứa bé sẽ rúc  lòng cô ngủ, cô sẽ cài trang sức đá quý lên tóc con bé, họ còn cùng  hái hoa, cùng  thả diều. Sao  thể quan hệ   ?
Cô kéo Tiểu Đồng đến  mặt, ôm  lòng hỏi: “Bé cưng,  con    chú  tên là Chung Cẩn?”
Tiểu Đồng chống nạnh, khí thế mười phần hét lớn: “Chung Cẩn,  đây chịu chết!”
"Chịu c.h.ế.t là  ý gì?" Thu Sanh  về phía Chung Cẩn.
“...... Chắc con bé   là đền mạng.”
Thu Sanh che miệng  một hồi: “Thì  là thường   đến tận cửa réo tên đòi c.h.é.m , nên con bé mới nhớ kỹ cái tên  đúng ?”
“Xem    ở thế giới nào cũng  thể cho con bé một cuộc sống yên .”
Thu Sanh cố ý  lớn.
“ thấy con bé vẫn nên sống với  thì hợp hơn. Đương nhiên,  Chung  thể xin quyền thăm nom. Nếu  biểu hiện ,  sẽ xem xét đồng ý.”
Chung Cẩn bật : “Vậy em  xem tại  con bé đến thế giới   tìm   mà   tìm em? Chứng tỏ con bé vẫn tin tưởng  hơn.”
Thế là Thu Sanh  hỏi bé: “Tại  con  tìm chú   mà  tìm ?”
Cô bé mất kiên nhẫn ngắt lời họ: “Con đói bụng, con  ăn lẩu ạ.”
Trên đường lái xe đến quán lẩu, Chung Cẩn và Thu Sanh vẫn tiếp tục tranh cãi  xe. Cô bé đành bịt tai, dán mặt  cửa sổ   ngoài, chẳng hiểu mấy  lớn  rốt cuộc đang  cái gì.