Mao Phỉ Tuyết lấy  một chiếc hộp, bên trong là một đôi giày thể thao màu hồng nhạt: “Đây là giày chạy bộ, con     chạy nhảy sẽ   đau chân.”
“Ơ, hôm nay con cũng  giày mới ?” Lúc  Mao Phỉ Tuyết mới để ý cô bé đang  một đôi giày da mũi tròn mới tinh.
Tiểu Đồng lập tức khoe đôi giày của , bé  xổm xuống, xoa xoa bông hoa  mũi giày: “Cô xem ,  hoa nhỏ .”
“Đẹp quá, là Sở trưởng Chung mua cho con ?” Mao Phỉ Tuyết cất đôi giày thể thao , “Vậy hai đôi    là .”
Tiểu Đồng nghiêng đầu suy nghĩ  trịnh trọng đẩy túi giấy : “Con  cần  ạ.”
“Vì ?”
Tiểu Đồng rối rắm đến nhíu cả mày: “Bởi vì  giày chạy bộ là  chạy suốt, con mệt lắm.”
Mao Phỉ Tuyết và Nhiêu Thi Thi    cùng phá lên . Các đồng nghiệp xung quanh  thấy cũng  theo, buổi sáng sớm ở đồn công an Hòa An tràn ngập  khí vui vẻ.
Nhiêu Thi Thi xoa xoa khuôn mặt bầu bĩnh của Tiểu Đồng: “Đồ quỷ sứ,   con   cô sẽ nhớ con lắm đấy.”
Tiểu Vương từ trung tâm giám định lấy kết quả so sánh ADN. Anh mở túi hồ sơ ngay tại chỗ, và khi  thấy thông tin một bên khớp với mẫu m.á.u của Chung Vân Đồng,  đột nhiên trợn tròn mắt.
“Số liệu    sai sót gì chứ?” Tiểu Vương  thể tin nổi,  xác nhận  một  nữa với nhân viên giám định.
Người đối diện đeo khẩu trang, ánh mắt dò xét  cặp kính: “Bình thường sẽ  sai. Cơ sở dữ liệu lớn  chức năng đối chiếu tự động, chúng  còn kiểm tra thủ công thêm một  nữa. Nếu  thấy  vấn đề,  thể lấy  mẫu m.á.u của cả hai đến đây để đối chiếu  cuối.”
Tiểu Vương bước  khỏi trung tâm giám định, ánh nắng chói chang khiến mặt đất trắng lóa, đầu óc  cũng choáng váng.
Ba của Chung Vân Đồng thật sự là Sở trưởng Chung?
Vậy tại  Sở trưởng Chung   ?
Rốt cuộc là ai  đặt Chung Vân Đồng ở đồn công an?
Tại   một camera nào ghi   hình ảnh  đó?
Anh vô thức  xuống bồn hoa  cổng, chính là nơi hai ngày   và Tiểu Đồng trốn ăn xúc xích. Rõ ràng chỉ mới qua hai ngày mà cảm giác như  mấy kiếp trôi qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-7.html.]
 lúc đó, Chung Cẩn xách túi hồ sơ, từ  bậc thang nhanh chóng bước xuống. Anh thấy Tiểu Vương  ở bồn hoa liền tiến  gần:
“Có kết quả  ?”
Tiểu Vương ngơ ngác đưa bản báo cáo: “Có  ạ.”
Chung Cẩn nhận lấy, mở  xem. Hiếm khi nào gương mặt   biểu cảm khoa trương, nhưng lúc , đối diện với kết quả giám định kỳ quái như , cũng chỉ  khóe môi  mím chặt , ngoài    biến hóa gì lớn.
Anh gấp “bụp” một tiếng bản báo cáo : “Về thôi.”
Tiểu Vương vội vàng  dậy  theo : “Sở trưởng Chung, để  lái xe.” Tình hình ,  thật sự sợ sếp  sẽ lái xe xuống mương.
Chung Cẩn ném chìa khóa xe cho .
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Trên đường về, Tiểu Vương lo lắng bất an, thỉnh thoảng  liếc  Chung Cẩn. Anh vẫn chống khuỷu tay lên cửa sổ, mắt   ngoài,   đang suy nghĩ gì.
Tiểu Vương  liếc thêm  nữa thì ánh mắt Chung Cẩn  lơ đãng quét qua: “Lái xe cho cẩn thận.”
Trở  sở, Chung Cẩn vẫn  việc như thường, thậm chí còn  ngoài xử lý một vụ án, bắt về một đám thanh niên nhảy nhót gây rối.
 Tiểu Vương   thể  yên. Anh thường xuyên  Chung Vân Đồng đang  xem hoạt hình  ghế,     do tác động tâm lý  mà  thấy lúc cô bé mím môi, khóe miệng và cằm  vài phần giống hệt Chung Cẩn.
Mãi đến khi Mao Phỉ Tuyết  công tác về, Tiểu Vương lập tức xông  văn phòng của cô: “Chị Mao,  chuyện lớn .”
Mao Phỉ Tuyết tưởng  vụ án quan trọng, sắc mặt lập tức nghiêm túc.
Nào ngờ Tiểu Vương  : “Tiểu Đồng thật sự là con gái của Sở trưởng Chung.”
Mao Phỉ Tuyết: “……?”
Phản ứng của cô cũng  khác Tiểu Vương là mấy. Ngẩn  một lúc lâu, cô mới  chắc chắn hỏi : “Cậu   gì?”
Tiểu Vương kể   bộ sự việc, ngay cả phản ứng của Chung Cẩn cũng   miêu tả : “Lúc đó trông Sở trưởng Chung  bình tĩnh.”
Mao Phỉ Tuyết dù kinh ngạc nhưng cô  Tiểu Vương  dám đùa chuyện . Hiện tại chỉ  một khả năng: “Có lẽ nào bên trung tâm giám định nhầm lẫn?”