Dù Thu Sanh   một lời từ biệt mà đưa con bé , khiến  thật sự  tức giận, nhưng việc cô  giúp bé đăng ký  nhà trẻ là điều   ngờ tới.
Anh  tưởng rằng Thu Sanh đưa bé về Kinh Thị là sẽ    nữa.
“Đương nhiên, việc để con bé ở  Hải Sơn cũng   nghĩa là  từ bỏ việc tranh giành quyền nuôi con.  sẽ tạm thời chuyển về Hải Sơn sống, để bầu bạn với con.”
Thu Sanh liếc  Chung Cẩn,   tiếp:
“    nuôi con bé trong  thời gian  và  tình cảm với nó, nhưng tình cảm của  dành cho con bé cũng  hề ít hơn . Con bé là đứa trẻ  xuất hiện vô   trong giấc mơ của  suốt mười mấy năm qua. Ngay cả  cũng chỉ lác đác xuất hiện vài , còn con bé thì  nào trong mơ cũng  mặt. Cảm giác   lẽ   thể hiểu , đó là một sự vướng bận  khắc sâu  linh hồn, là mỗi  mơ thấy đều   tỉnh , còn khi tỉnh dậy thì tim  đau nhói.”
Ánh mắt Chung Cẩn luôn  rời khỏi con bé. Thấy bé ném xẻng sang một bên, quỳ  đất dùng tay điên cuồng đào cát,  lập tức lên tiếng ngăn cản:
“Chung Vân Đồng,  , tay sẽ đau đấy.”
Anh  chằm chằm sang bên đó, mãi đến khi cô bé ngừng dùng tay đào cát và cầm  cái xẻng,  mới  đầu  Thu Sanh:
“ hiểu.”
Cơn bão cuồng phong  đó, tim  cũng đau như .
Thu Sanh vén mái tóc  gió biển thổi rối tung, “Chung Cẩn, chúng  hãy đặt  thời hạn một năm. Trong một năm , chúng  sẽ cùng  nuôi con bé. Một năm , hãy để con bé tự lựa chọn. Dù con bé chọn ai,  còn  cũng sẽ tự trọng rời ,  ?”
Chung Cẩn im lặng  đáp.
Thu Sanh  : “Tự trọng rời    nghĩa là  bao giờ gặp  con bé, mà là chấp nhận   thứ hai, đổi một hình thức khác để bầu bạn với con bé mà thôi.”
Chung Cẩn  phương án Thu Sanh đưa   lẽ là giải pháp  nhất hiện tại, nhưng    . Nếu   Tiểu Đồng chọn Thu Sanh,     nên  gì.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-84.html.]
Chung Cẩn thở dài một  khe khẽ, thầm nghĩ, rõ ràng mới quen  hai tháng, tại   khó khăn đến ?
Nghĩ  nghĩ , thực  là  quen  hai đời.
Cô bé mập chơi mệt, xách theo một xô đầy chiến lợi phẩm, chân trần chạy về phía họ: “Xem con siêu giỏi .”
Con bé  xổm xuống, lấy từng món đồ chơi đào   khỏi xô nhỏ để khoe với ba : “Đây là con cua, đây là con tôm lớn, đây là con gấu trúc nhỏ......”
Chủ quán   ghế câu cá gọi vọng sang: “Bạn nhỏ ơi, đồ chơi đào   mang    nhé.”
Chung Cẩn khom lưng nhặt những món đồ chơi thô kệch  bỏ   xô: “Trả  cho bác , lúc  bác   là đồ chơi   mang   mà.”
"Không cần," cô bé bắt đầu giở trò   lý, dùng cái bụng béo ú đè lên xô nước, “Ba trả tiền cho bác là .”
Được  cha  tiền dẫn  tiêu xài đủ kiểu, cô bé hiện tại  hình thành một loại ý thức:   gì là tiền  giải quyết , nếu  giải quyết  thì cứ đưa thêm tiền.
"Chung Vân Đồng, con     đánh đòn ?" Chung Cẩn giơ tay lên, nhẹ nhàng dừng  m.ô.n.g đứa bé.
Bé lập tức  đầu mách : “Ba đánh con.”
Thu Sanh cũng  dung túng thói hư tật  của bé: “Không  lời thì   đánh.”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Thấy ba   thật, cô bé nghịch ngợm liền sợ hãi. Hít hít mũi bò dậy, xách theo xô nước, chân trần lảo đảo  về phía chủ quán, đưa xô nước cho ông, ngoan ngoãn  lời cảm ơn:
“Cảm ơn bác, đồ chơi trả  bác, tạm biệt ạ.”
Rồi bé  hít hít mũi  về, vẻ mặt đáng thương vô cùng: “Con vẫn .”