Chung Cẩn vuốt đầu con bé, kiên nhẫn giảng giải: “Con  món đồ chơi nào, ba  sẽ mua cho con.  bác    là đồ chơi   mang , lúc đó con cũng  đồng ý ,  thì con  tuân thủ quy định,  ?”
Cô bé dùng đầu liên tục dụi  cánh tay ba: “Con  mua một quả bom, cho nổ tung trường học.”
“Cái   mua . Học mấy cái linh tinh  ở  ? Sau    chơi với Hồ Đắc nữa.”
Chung Cẩn vớt con bé ôm  lòng,  dậy  về.
Ra khỏi bãi cát, Chung Cẩn  đầu  với Thu Sanh: “Ngày mai em đưa Tiểu Đồng về Kinh Thị .”
Thu Sanh xách đôi giày nhỏ và vớ theo , vẻ mặt  tin nổi: “Thật  giả ? Anh chịu để  một  đưa Tiểu Đồng  ?”
Chung Cẩn ước lượng sức nặng của cô bé mập trong lòng: “ cũng  lúc  về đó một chuyến.”
Lần  bay đến Kinh Thị, tai của Tiểu Đồng   đau  máy bay.
Lần , Chung Cẩn   kinh nghiệm đưa con  xa. Anh mang theo sữa bò,  tra cứu  mạng và chuẩn  thêm một ít nút bịt tai bằng sáp silicon.
Trước khi máy bay cất cánh, Chung Cẩn nặn sáp silicon thành kích thước phù hợp  nhét  tai đứa bé: “Lát nữa nếu tai đau thì   với ba nhé.”
Tiểu Đồng vẫn nhớ    máy bay, ba  dặn bé    chuyện lớn tiếng,    phiền  khác.
Lúc , bé liền che miệng, lén lút gật đầu, trả lời với giọng siêu nhỏ: “Vâng  ạ.”
"Sao   nhỏ ?" Chung Cẩn nhíu mày, chính  ngược   quên mất những lời  dặn  đây.
Tiểu Đồng vươn tay véo tai Chung Cẩn, kéo đầu  đến  mặt , nhỏ giọng  bên tai : “Không   chuyện lớn tiếng, ba quên  ?”
Chung Cẩn xoa xoa cái tai  tiếng ồn  cho ngứa, lúc  mới nhớ  là  chuyện đó: “Lần  trí nhớ  tệ đấy.”
Nhiệt độ  máy bay  thấp, Thu Sanh liền nhờ tiếp viên hàng  lấy một chiếc chăn, mở  đắp lên vai đứa bé.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-85.html.]
"Sao  đeo nút bịt tai?" Thu Sanh chỉ  nút bịt tai bằng sáp trong tai đứa bé.
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Chung Cẩn: “Lần   đưa con bé về Kinh Thị,  lẽ là do áp suất  đổi nên lúc  máy bay nó kêu đau tai. Lần  chuẩn   cho chắc.”
“Lần ? Là   đến Kinh Thị tìm  ? Lúc đó con bé cũng ở Kinh Thị ?”
“ , chính là  đó. Vu Phi Dương  đưa con bé  ngoài chờ . Trước đây tóc con bé dài, chính là  đó  Vu Phi Dương đưa  cắt tóc đấy.”
Máy bay  rời khỏi đường băng. Thu Sanh   ngoài cửa sổ, ngắm bầu trời xanh thẳm  ngẩn ngơ : “Nếu     thấy con bé thì  .”
Chung Cẩn  cô ,  cảm thấy một nỗi sợ hãi len lỏi.
Nếu   để Thu Sanh  thấy Tiểu Đồng, với tâm trạng  nhanh chóng thoát khỏi đứa bé lúc đó của , chắc chắn  sẽ   hai lời mà giao bé ngay cho Thu Sanh.
May mà lúc đó  bỏ lỡ.
Máy bay đến Kinh Thị  lúc chạng vạng. Thu Sanh dẫn họ đến một nhà hàng gia đình mà cô thường lui tới.
Quán cơm  trong một khu nhà Tây cổ, hoạt động theo chế độ hội viên. Những vị khách đến đây, giám đốc đều  rõ  phận.
Vừa thấy Thu Sanh, giám đốc liền niềm nở chào đón: “Chào cô Thu, hôm nay   mấy  ạ?”
“Ba .” Thu Sanh nắm tay Tiểu Đồng, “Đây là con gái của . Anh tặng cho cháu một món quà nhé, giống cái ly sứ bụng phệ mà   các  tặng cho con gái cô Vưu Hân .”
“Vâng.” Giám đốc khẽ cúi ,   .
Thu Sanh kéo Tiểu Đồng  xuống ghế,  với Chung Cẩn: “Lần  em với Vưu Hân đến đây ăn cơm, họ  tặng cho bọn trẻ con một cái ly sứ bụng to  đáng yêu. Em thấy cái ly đó xinh lắm, nên hôm nay cũng  xin cho Tiểu Đồng nhà  một cái.”
Chung Cẩn thật sự  thể hiểu nổi thói quen mua sắm kỳ lạ của Thu Sanh.
Cô thường xuyên mua một món đồ  đắt chỉ vì một món quà tặng kèm: mua đồ trang điểm để  hộp đựng trang sức nhỏ, mua yến mạch để  tặng chén thủy tinh. Có , cô còn mua cả thùng mì gói chỉ vì   cái tô, dù thực tế cô chẳng bao giờ ăn mì gói.