“Không ăn, yên tâm .”
Ngoài cửa truyền đến tiếng đóng cửa "cạch".
Cô bé ham ăn vẫn  yên tâm,  lê dép lảo đảo  đến chỗ , ôm chân , ngẩng đầu hỏi: “Ba  ăn đồ nướng hả ?”
“Không .” Thu Sanh bế con bé lên giường, “Ba con dù  đáng tin, cũng  đến nỗi đang tắm dở  chạy  ngoài ăn đồ nướng .”
Vừa xem nấu ăn và nghe truyện nè. Link kênh ở đây:  https://www.youtube.com/@meoyeucaaudio
Bây giờ  gần 12 giờ đêm, các cửa hàng  đường về cơ bản đều  đóng cửa. Chung Cẩn  mấy chỗ cũng  mua  quần bảo hộ cho trẻ con. Cuối cùng,  tìm  một cửa hàng  và bé  để   điện thoại liên hệ  cửa, gọi điện thì chủ quán  chỉ vì vài đồng bạc lẻ mà cô  lười   đến mở cửa.
“Cho nên, đây là lý do  mua về 100 chiếc quần bảo hộ ?” Thu Sanh  cái túi to  xách về, cảm thấy thái dương  giật giật.
“Số lượng ít      một chuyến, mua  là  .” Chung Cẩn     phòng tắm.
Anh còn   tắm . Hình như bọt xà phòng vẫn   xả sạch, lúc   chuyện với chủ cửa hàng,  mấy bọt nhỏ từ xương quai xanh của  trào ,   chủ quán   thấy .
Thu Sanh mở túi quần bảo hộ  xem, 10 chiếc một hộp, tổng cộng là 10 hộp.
Người đàn ông  cũng coi như  chút đầu óc,   100 chiếc đều mua cùng một cỡ, mà mua ba cỡ khác . Như , con bé lớn thêm chút nữa vẫn  thể mặc, cũng  lãng phí.
Thu Sanh bóc một hộp , lấy một chiếc quần bảo hộ nhỏ nhắn giặt sạch bằng nước, dùng móc áo trẻ em treo lên, phơi ở bên cửa sổ.
Ngày đầu tiên con  nhà trẻ, phụ  còn  tự giới thiệu. Nghĩ thôi  thấy đây là một dịp vô cùng trọng đại.
Sáng sớm, căn hộ nhỏ  trở nên rộn ràng.
Thu Sanh  một bộ váy liền  kiểu tiểu thư, đuôi tóc dùng máy uốn để tạo kiểu,  trang điểm  nhạt,   vẻ trang trọng   quá phô trương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/don-cong-an-nao-loan-vi-cuc-no-dang-yeu/chuong-95.html.]
Chung Cẩn thì đơn giản mặc áo sơ mi, quần tây,  đôi giày da bóng loáng  một hạt bụi.
Trước  khi còn trẻ, Thu Sanh cảm thấy Chung Cẩn mặc kiểu đồ công sở    bằng mặc đồ thoải mái, rộng rãi. Lúc đó, mặt  còn  non nớt,  hợp với phong cách .
Bây giờ khi  gần 30 tuổi, vẻ ngây ngô của  trai trẻ dần biến mất. Trải qua một  chuyện, khí chất của   thêm vẻ từng trải, nên bộ trang phục  mặc      một cách  hảo.
Giống như một  cây, trưởng thành đến độ tuổi  nhất, cao ráo, thẳng thớm,  tự tin  tao nhã.
Thu Sanh đang giúp Tiểu Đồng chải tóc,  bóng lưng cao lớn của  mà  thất thần. Dưới lớp áo sơ mi phẳng phiu, mơ hồ lộ  đường cong cơ bắp săn chắc, vóc dáng  vẫn  quyến rũ.
Chung Cẩn chỉnh  mái tóc  gương,  xoay  hỏi: “Có thể cho  chút đồ bôi tay ? Tay   khô.”
Thu Sanh tiện tay cầm một tuýp kem dưỡng da hàng mẫu đưa cho : “Trong đó còn một chút,  bóp  dùng .”
Chung Cẩn bóp kem  xoa lên tay, ghé mũi ngửi ngửi: “Không thơm lắm,    vẫn dùng Đại Bảo .”
Kem dưỡng da cao cấp của Chanel, giá niêm yết 3400 tệ cho 50g. Nếu   là tuýp dùng thử  tặng,  chỉ còn  một chút ở đáy, thì ai mà nỡ cho  dùng?
Thật là…
Anh chỉ xứng dùng Đại Bảo cả đời thôi, Thu Sanh thầm nghĩ.
Trước , Chung Cẩn hầu như  bao giờ mua váy ngắn cho Tiểu Đồng. Chiếc váy đồng phục của trường chỉ dài đến đầu gối, Thu Sanh lo con bé bò  đất sẽ  trầy gối, liền cho bé  một đôi tất dài quá đầu gối.
Cô bé mặc chiếc áo sơ mi xanh nhạt chỉnh tề,  chiếc váy ngắn là đôi tất trắng dài và đôi giày da đen mũi tròn. Trên đầu  hai b.í.m tóc nhỏ đáng yêu, bé tự  đeo chiếc cặp nhỏ và chiếc cốc nước bụng phệ.
Cũng     do bộ trang phục  , mà con bé dường như đột nhiên trưởng thành hơn, như thể khoác lên  bộ chiến bào, cô bé nhỏ nhắn sắp bắt đầu "xông pha"  xã hội.