Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5VKnCdLkz0
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Yểu im suy nghĩ một lát, đột nhiên bật : “Thật , tất cả đều tại ông nội !”
Nghe , Lục Dã lập tức ngẩng đầu, ánh mắt đầy thắc mắc Hứa Yểu. Từ khi ông nội Hứa cứu giúp, Lục Dã luôn xem ông như ân nhân, thậm chí còn kính trọng ông hơn cả cha ruột. Vậy nên, khi câu , hiểu nổi, chuyện thể trách ông Hứa ?
Hứa Yểu thở dài, giọng điệu chút khổ sở nhưng cũng đầy trêu chọc: “Đều tại ông nội chỉ sắp xếp cho một chồng cưới, thật quá keo kiệt!”
Lục Dã giật . Còn kịp phản ứng, Hứa Yểu tiếp tục: “Nếu ông chịu sắp xếp thêm vài nữa, chắc chắn sẽ thêm vài đối tượng để bắt nạt !”
Căn phòng bỗng chốc yên lặng. Mọi ngơ ngác . Cuối cùng, một nhân viên ngập ngừng lên tiếng: “Sếp ... cũng lý.”
Ban đầu, hôn phu của Hứa Yểu chỉ đơn giản là một công cụ sống để kế thừa di sản. bây giờ, dường như trở thành mục tiêu đầu tiên mỗi khi cô trút giận hoặc đùa cợt.
Hạ Phàm thầm cảm thán: Quý tổng thật thảm. Nếu vì Hứa Yểu là vợ cưới của Quý Chính Khanh, chắc chắn trong đội sẽ cổ vũ cô tìm thêm vài đối tượng khác. Bởi vì trong mắt họ, Hứa Yểu xứng đáng nhiều hơn một hôn phu!
Khi suy nghĩ lóe lên trong đầu, tiếng chuông điện thoại của Hứa Yểu vang lên. Nhìn thấy tên gọi là Quý Chính Khanh, cô lập tức xoa xoa hai tay, như chuẩn cho một trận đấu.
Tại gọi lúc ?
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/171.html.]
Giọng Quý Chính Khanh ở đầu dây bên nhẹ nhàng, thẳng vấn đề: “Em tìm đội luật sư ?”
Hứa Yểu nhướng mày, trả lời bằng một câu hỏi: “Chưa. Lẽ nào định cho em mượn đội luật sư của ?”
Quý Chính Khanh im lặng trong giây lát, đó : “Không .”
Anh giải thích thêm: “Đội luật sư của Quý Thị thuộc quyền sở hữu tập đoàn. Họ là cá nhân, nên thể dễ dàng tách để hỗ trợ bên ngoài. Nếu , sẽ đồn đoán nội bộ Quý Thị vấn đề, ảnh hưởng đến giá cổ phiếu. Vì thế, chuyện thể.”
Hứa Yểu thất vọng, giọng cô nhỏ hẳn : “À, thì thôi.”
Cô đặt điện thoại xuống bàn, lẩm bẩm: Thế gọi gì? Chẳng lẽ chỉ để kết nối tình cảm?
Ở đầu bên , Quý Chính Khanh chống tay lên bàn, ngón tay thon dài xoay nhẹ cây bút tay. Một lúc , : “Mấy ngày , hẹn ăn trưa với tổng giám đốc của Nhuận Đạt.”
Hứa Yểu đang nhai miếng gà cay, thờ ơ đáp: “Ừ, giỏi quá.”
Quý Chính Khanh: “...”