Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hứa Yểu bước ngoài, theo là vài vệ sĩ mặc đồ đen. Đi qua khu thú bông, cô lập tức thu hút bởi những chú gấu bông lớn nhỏ đủ màu sắc. Có con nhỏ lòng bàn tay, cũng con to lớn bằng cả trưởng thành.
Khi Hứa Yểu còn đang mải ngắm, một thiếu niên đột ngột xuất hiện, mang theo một chú gấu bông trắng tinh khổng lồ cao gần hai mét. Vì gấu bông quá to và xù lông, thấy đường phía , suýt va cô.
Vệ sĩ lập tức bước lên, chắn mặt Hứa Yểu, nghiêm giọng quát:
“Cậu gì ? Không đường ?”
Cậu thiếu niên vội vàng ló đầu từ phía con gấu bông, mặt đỏ bừng vì bối rối, liên tục xin :
“Xin , thật sự xin . Tại con gấu lớn quá nên thấy.”
Hứa Yểu lúc mới chú ý đến thiếu niên. Cậu cao ngang với con gấu bông khổng lồ, thậm chí còn cao hơn cả vệ sĩ của cô. Hứa Yểu tò mò hỏi:
“Cậu mang con gấu bán ?”
“Không , mang vứt,” thiếu niên đáp, đó bước một cửa hàng gấu bông gần đó.
Khi thiếu niên rời , một thương nhân bên cạnh nhỏ, với Hứa Yểu:
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/329.html.]
“Cậu bé đó là con nhà họ Lưu. Nghe gia đình họ gặp chuyện lớn, một đơn hàng mấy chục triệu bùng, bán cả nhà cũng đủ trả nợ. Con trai ông vì nghỉ học ở nước ngoài, trường trả về nước.”
Hứa Yểu im lặng, ánh mắt thoáng chút trầm tư. Kinh doanh quả thực đơn giản, kiếm tiền thể dễ, nhưng khi xảy sự cố, hậu quả đôi khi giống như một cơn lũ – cản cũng .
Bên trong cửa hàng, tiếng đàn ông trung niên vang lên đầy tức giận:
“Ba , con cần nghĩ ngợi gì cả! Chỉ cần tập trung thi đấu cho , những chuyện khác để ba lo!”
Giọng ông càng lúc càng lớn, rõ ràng là đang trách mắng:
“Lưu Phi Dương! Con ba ? Ba buôn bán mấy chục năm, chút thất bại là gì? Chúng vẫn còn cơ hội. Con cứ trường mà luyện tập . Chi phí đến nước E, ba nhất định sẽ gom đủ.”
Hứa Yểu đang chuẩn thì bất chợt thấy một đoạn đối thoại phía .
“Nhà thuê nhà ngoài để ở đến nơi , con còn tâm trạng mà tham gia thi đấu ?” Người đàn ông trung niên, dáng vẻ mệt mỏi, lớn tiếng với thiếu niên mặt.
Cậu thiếu niên – Lưu Phi Dương – khẽ cúi đầu, đáp bằng giọng trầm thấp:
“Ba cần thổi phồng về cái gọi là giải cấp thế giới. Ngoại trừ nước chủ nhà thì gì ai để ý?”