Có lẽ, thực sự vẫn còn một tia hy vọng nào đó. Nếu  thể, bà sẵn sàng ở  cùng những tác phẩm  thêm một thời gian nữa,  vì rời  để  viện dưỡng lão.
Chiếc siêu xe sang trọng bon bon  đường lớn, tài xế đang lái xe đưa cả nhóm đến nhà hàng mà Quý Chính Khanh  đặt .
Trong  gian im ắng, Quý Chính Khanh bất ngờ lên tiếng:
Mộng Vân Thường
"Tối nay, em  đến nhà  ?"
Câu  của  khiến Hứa Yểu ngẩn . Còn tài xế thì lập tức đạp phanh nhẹ, nhanh chóng nâng vách ngăn giữa xe lên, giả vờ như   chuyện gì xảy .
Hứa Yểu trợn mắt:
"???"
Không ? Tài xế nhà  nâng vách ngăn lên  gì?!  cũng  định  gì  mà!
Quý Chính Khanh sững , ý thức  câu  của   mập mờ. Anh khẽ đưa tay lên che miệng, ho nhẹ một tiếng  giải thích:
"Ý  là… trong nhà   sưu tập khá nhiều đồ. Em   ghé chọn vài món ?"
Hứa Yểu im lặng,   từ đầu đến chân với ánh mắt dò xét,  bỗng bật :
"Khanh Khanh,  là con trai duy nhất trong nhà đúng ?"
Quý Chính Khanh gật đầu, vẻ mặt  hiểu  cô  hỏi .
Hứa Yểu thở dài, lắc đầu, giọng như trêu chọc:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/351.html.]
"Khó trách. Nếu    con trai độc nhất,  lẽ   ba  đánh c.h.ế.t ."
Quý Chính Khanh nhíu mày, định  gì đó, nhưng Hứa Yểu  tiếp tục, giọng đầy châm biếm:
"Nhà  sưu tập nhiều đồ quý, giờ  mời em đến chọn vài món? Nếu ông nội  , liệu ông còn dám giao gì cho  ?"
Quý Chính Khanh  hề giận, chỉ khẽ , cúi đầu  nhỏ:
"Em là vị hôn thê, khác biệt mà. Ông nội chắc chắn sẽ hiểu."
Hứa Yểu vốn  xuyên qua chín trăm chín mươi chín ,  nhiệm vụ trong vô  thế giới. Trong quá trình đó, cô  từng để tâm đến chuyện yêu đương, thậm chí còn chẳng buồn động lòng  những lời tỏ tình từ các  trai. Với cô, nhiệm vụ luôn là ưu tiên hàng đầu, và cảm xúc của bản  chỉ như một chiếc máy lạnh lùng, vô cảm.
    khác.
Cô là vị hôn thê – vợ tương lai,  một nhà   của Quý Chính Khanh. Điều đó cho phép cô tự do hơn, đôi khi  càn cũng  thành vấn đề. Quý Chính Khanh đón nhận tất cả một cách tự nhiên, như thể  thứ vốn dĩ nên là như . Những lời     là lời hứa hẹn nghiêm túc trong một dịp đặc biệt nào đó, nhưng  đủ khiến Hứa Yểu cảm thấy khác lạ trong lòng, như một gợn sóng nhỏ đang khuấy động sự yên tĩnh vốn .
Xe dừng  cửa nhà hàng. Quý Chính Khanh xuống xe ,  vòng qua mở cửa cho Hứa Yểu. Anh mỉm  nhẹ nhàng:
"Chúng  đến ."
Hứa Yểu đưa tay về phía , ý nhờ  đỡ. Quý Chính Khanh thoáng dừng  vài giây,  nhanh chóng đưa tay nắm lấy tay cô, đỡ cô bước xuống xe.
Bàn tay cô chạm  tay  – một bàn tay thon dài, giữa các đầu ngón tay  những vết chai mỏng. Lòng bàn tay   ẩm, mang chút ấm áp như một cách truyền cảm xúc lặng lẽ.
Quý Chính Khanh nắm tay cô, dẫn cô  phòng ăn riêng  nhất mà   đặt . Cả  gian  bài trí tinh tế, ánh đèn ấm áp khiến  thứ trở nên trang nhã.
Khi cả hai  xuống,  đẩy thực đơn đến  mặt cô, giọng  trầm ấm vang lên:
"Em  ăn gì?"