Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Ông Lý  quanh, giọng đầy phẫn nộ:
"Những báu vật thế    vứt  đất? Thật  thể chấp nhận !"
Hạ Phàm áy náy giải thích:
" sợ di chuyển sẽ gây tổn hại, nên để nguyên như  chờ   đến."
Lão Lý gật đầu hài lòng:
"Quyết định đúng đắn. Người  hiểu  mà đụng  chỉ  hỏng thêm."
Tiếp tục quan sát, ông Lý bất ngờ reo lên:
"Đây là tượng chim đồng ngũ hành! Trời ơi, món  từng  thất lạc từ Bảo tàng XX hơn mười năm .  là bảo vật quốc gia!"
Ông Lý càng xem càng phấn khích, như đang lạc  một kho báu vô giá. Hứa Yểu im lặng, ánh mắt lướt qua từng món đồ, lòng  khỏi gợn lên những tính toán.
Quý Chính Khanh ghé sát tai cô, khẽ :
"Toàn là đồ thật."
Hứa Yểu  nhẹ, ánh mắt lóe lên vẻ sắc bén. Rõ ràng, ngôi nhà bỏ hoang    sử dụng  nơi cất giấu đồ trái phép. Cô thì thầm:
"Bọn họ  dám báo cảnh sát .   thì  cách khiến họ trả giá."
Cô  sang Lục Dã, vệ sĩ  cận:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/406.html.]
"Sắp xếp thêm một trăm vệ sĩ nữa.  cần  thứ ở đây  bảo vệ tuyệt đối."
Lục Dã gật đầu, nhận  tính nghiêm trọng của sự việc.
Trong lúc đó, ông Lý tiếp tục khám phá. Đột nhiên, ánh mắt ông sáng lên khi  thấy một túi vải ở góc tầng hầm:
"Này, trong túi đó  gì ?"
Chiếc túi vải  chơ vơ một góc tầng hầm, khác biệt rõ rệt với những món đồ phủ bụi xung quanh. Nó trông sạch sẽ, như thể   đặt  đây cách đây  lâu.
Hứa Yểu  chiếc túi, lòng dâng lên một dự cảm  lành. Cô cẩn thận tháo dây buộc, từng chút từng chút mở . Khi món đồ bên trong hiện   , cô khựng , đại não như ngừng hoạt động trong giây lát.
Mộng Vân Thường
Mọi  xung quanh đều nín thở, ánh mắt dồn  thứ bên trong chiếc túi. Hứa Yểu lắp bắp, khó tin thốt lên:
"Đầu... rắn?"
Cô  thể tin  mắt . Vậy "đầu rắn" đang  rao bán tại phiên đấu giá Tô Đức Sĩ là gì? Trong thoáng chốc, đầu óc cô rối loạn, cố gắng sắp xếp   manh mối. Hàng loạt ý nghĩ  cuồng trong đầu cô, như thể một mảnh ghép quan trọng nào đó vẫn   đặt đúng chỗ.
 lúc , trong tâm trí cô vang lên một đoạn thông tin quen thuộc:
Hoắc Đình bí mật mua  một bảo vật chấn động thế giới từ tay một lái buôn với giá hai trăm triệu, tặng cho Liễu Nghênh Hạ như một món quà xin . Liễu Nghênh Hạ chỉ   thấy  nín  mỉm .
Hứa Yểu như  giáng một đòn. Cô thì thầm với chính :
"Không lẽ... đây chính là món quà xin  của nam chính Hoắc Đình trong truyện ?  trong nguyên tác   nhắc đến hai chữ 'đầu rắn'."
Cô cảm thấy như  lừa. Chính vì nguyên tác  miêu tả rõ ràng, cô mới nghiêm túc tham gia phiên đấu giá, nhưng giờ đây  thứ đều trở nên mơ hồ.