Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
                    mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
                    https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
                    
                        
                             
                        
                    
                    MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
                 
                
                    
Đây là  thứ hai trong đời Hứa Yểu  tặng cờ thưởng. Lần  là khi cô giúp dập lửa trong một vụ cháy rừng.
Hai tay nâng tấm cờ đỏ thêu chữ vàng, Hứa Yểu  bên cạnh quản lý Kha để chụp ảnh lưu niệm. Sau khi chụp xong,  quản lý già  kìm  sự xúc động, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, : "Cảm ơn cô Hứa! Cô   đóng góp vô cùng to lớn trong việc gìn giữ di sản văn hóa quốc gia."
Hứa Yểu mỉm : "Chỉ cần bảo tàng  thể bảo quản  những di vật  vất vả mang về,  là đủ ."
Hai mắt  quản lý đỏ hoe, giọng  run run: "Không ngờ đầu rắn   thể trở về.  chỉ hy vọng,  khi nhắm mắt xuôi tay,  thể tận mắt chứng kiến mười hai linh thú đoàn tụ một  nữa..."
Dưới ánh đèn vàng ấm áp của bảo tàng, hai mắt Hứa Yểu lóe lên một tia suy nghĩ. Cô  định lên tiếng thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Hạ Phàm bước nhanh , vẻ mặt  chút lúng túng, :
"Cô Yểu Yểu, cái đó… Hoàng Gia Khánh đến ."
Nghe , khóe môi Hứa Yểu khẽ nhếch lên, suýt chút nữa bật  thành tiếng. Cô  sang  quản lý Kha,  vẫn còn đang ngơ ngác, chậm rãi :
"Quà lớn đến ."
Mộng Vân Thường
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/455.html.]
Quản lý Kha còn  hiểu  , nhưng từ thái độ của Hứa Yểu, ông đoán   điều thú vị sắp xảy .
Thực , Hoàng Gia Khánh cũng   vội vàng đến thế, nhưng tình thế buộc   gấp rút hành động. Hiện tại, ông cụ nhà  cũng đang  mặt tại Kinh Thị. Mà ai cũng , ông cụ là  vô cùng keo kiệt, nếu chậm trễ, chỉ e rằng ngay cả cơ hội  tay cũng  còn.
Vì , ngay khi  tin Hứa Yểu đang ở bảo tàng Kiến Nhã, Hoàng Gia Khánh lập tức sắp xếp  việc, nhanh chóng chạy đến,  dám chậm trễ một giây.
Hoàng Gia Khánh  bước  bảo tàng Kiến Nhã  cảm nhận  ánh mắt của  ít du khách xung quanh. Hắn nhanh chóng điều chỉnh dáng vẻ, cố gắng bước  một cách bình thường dù miệng vết thương  đùi đau nhói theo từng cử động. Cũng may  mặc quần đùi rộng nên lớp băng vải  che khuất, chỉ  điều khuôn mặt ẩn  chiếc kính râm vẫn  giấu nổi sự nhăn nhó.
"Chú Lý,  là cháu  xe lăn, chú đẩy cháu   ? Thật sự đau quá." Hoàng Gia Khánh hít sâu một , giọng điệu  chút khẩn cầu, nhưng ngay  đó  bổ sung: " chờ đến khi  trong  thì thả cháu xuống, để cháu tự  vài bước là ."
Quản gia Lý điềm tĩnh đáp: "Sau   còn nhiều cơ hội  xe lăn, việc gì  vội?"
Hoàng Gia Khánh ngơ ngác: "?"
Chú... chú   cái gì thế? Đây mà là lời một quản gia nên  với thiếu gia của  ?