Người quản lý Kha Mỹ Như nhấc chân lên khựng . "?"
Bà thấy cái gì?
Không chỉ bà mà cả Hạ Phàm, Lục Dã cũng tròn mắt.
Cái gì?
Hứa Yểu là —— đầu gà?
Là cái đầu gà mà họ đang nghĩ đến ?
Nụ đắc ý mặt Hoàng Gia Khánh bỗng chốc đông cứng, sững sờ Hứa Yểu, giọng mang theo sự khó tin: "Sao chị... chị ?"
Trung Quốc dành ít công sức để tìm đủ mười hai bức tượng đầu thú thất lạc. Nếu , một cái đầu rắn tìm thấy đây chẳng gây chấn động lớn đến thế. Vậy mà đầu gà—một trong đó— ba âm thầm sưu tầm suốt sáu mươi năm qua, ngoài trong nhà , từng ai . Làm Hứa Yểu thể đoán trúng ?
Hiện tại, ngay cả quản lý Kha cũng khỏi yên. Chẳng lẽ... chẳng lẽ Hứa Yểu thực sự đoán đúng?
Hứa Yểu che miệng, tỏ vẻ sửng sốt quá mức: "Thật sự là đầu gà ? chỉ đoán đại thôi, thế mà cũng trúng ?"
Tiểu Lục bên cạnh cạn lời: "....."
Hoàng Gia Khánh càng thêm kinh ngạc. Đây chẳng lẽ chính là cái gọi là thần giao cách cảm mà Trung Quốc ? Oa, quả nhiên là duyên phận kỳ diệu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/457.html.]
Hắn đầu quản gia Lý, mà từ đầu đến giờ vẫn giữ sắc mặt lạnh lùng, lúc biểu cảm biến thành " tiêu đời ". Hoàng Gia Khánh phất tay: "Chú mang đồ lên ."
Mộng Vân Thường
Lần , chỉ dẫn theo một đám vệ sĩ đông đảo để bảo vệ bản mà quan trọng nhất là để bảo vệ đầu gà mà lấy từ phòng sưu tập của ba .
Quản gia Lý thể lay chuyển Hoàng Gia Khánh, đành hiệu cho vệ sĩ phía mang đồ lên. Một chiếc két sắt màu đen đưa tới mặt . Sau khi nhập dấu vân tay để mở khóa, nắp két từ từ bật lên.
Hoàng Gia Khánh nhận lấy đôi găng tay trắng từ quản gia, cẩn thận lấy món đồ bên trong .
Lần đầu tiên, Hứa Yểu và những khác tận mắt chiêm ngưỡng đầu gà. So với những hình ảnh phục chế mạng, hiện vật mắt mang đến một cảm giác chấn động thị giác thể so sánh .
Mỏ gà mở, sắc bén như thể thể mổ kẻ khác bất cứ lúc nào. Trên đỉnh đầu là một chiếc mào cao vút, trông như ngọn lửa rực cháy. Cái đầu hếch lên, phía cổ là hai cục thịt lủng lẳng, khiến liên tưởng đến một vị tướng quân oai phong. Rõ ràng đây là một tác phẩm bằng đồng, nhưng từng đường nét sống động đến mức khó tin, vượt xa bất cứ bản phục chế nào.
Mọi xung quanh đều ngây . Hoàng Gia Khánh chớp mắt, nghiêm túc bổ sung: "Ba mua nó từ sáu mươi năm . cũng mang theo hóa đơn mua bán thời điểm đó, tuyệt đối là đồ thật."
Quản lý Kha đơ tại chỗ, đầu óc trống rỗng, nhưng ánh mắt vẫn thể rời khỏi đầu gà. Bà lẩm bẩm liên tục: "Đây... thật sự là đầu gà ?"
Món bảo vật ... cứ thế mà trở về một cách đơn giản như ?
Không một thông tin rò rỉ, một tin tức gì, cứ thế xuất hiện ngay mắt họ? Giống như một món quà từ trời giáng xuống, quản lý Kha cảm thấy trái tim già nua của sắp chịu nổi.
Hứa Yểu Hoàng Gia Khánh, hỏi: "Cậu thực sự đưa nó cho ? Không sợ ba đánh ? Không thấy tiếc ?"
Hoàng Gia Khánh nghĩ đến ba , trong đầu liền hiện cảnh ông cụ nổi trận lôi đình. nhớ đến khoảnh khắc thập tử nhất sinh biển, khi con thuyền dần chìm xuống mà ai thể cứu giúp. Nếu nhờ Hứa Yểu kịp thời xuất hiện, lẽ còn mạng để đây.
Vậy thì còn tiếc nuối cái gì nữa?