Hứa Yểu cầm chén , nhấp một ngụm nhỏ. Vị ngọt thanh lan tỏa trong miệng. Cô lấy khăn giấy lau nhẹ môi,  đó  dậy: "Đi thôi, chúng   thăm những  thuê nhà  ung thư."
Trong khi đó,  mạng xã hội đang bàn luận sôi nổi về dự án thế giới  biển.
Mộng Vân Thường
[Hôm nay là ngày đấu thầu,  thực sự   ai sẽ thắng thầu đầu tiên!]
[Hứa Yểu vẫn    Kinh Thị,  lẽ cô  cũng giống  —đợi đến khi cuộc đấu giá kết thúc mới xuất hiện?]
[Mong là Hứa Yểu sẽ giành  dự án. Mọi  nghĩ xem, ba bốn năm nữa khi nó  thành, cô   thể đưa nhân viên của  đến  ? Dựa theo tính cách của cô ,   khả năng!]
[Thành thật mà ,   thích việc mở rộng đất nhân tạo thế , nhưng tiền là của Hứa Yểu, cô    gì thì  thôi.]
[  đặt vé  du lịch  du thuyền hạng sang của Hứa Yểu ! Sau Tết sẽ xuất phát, mong là vài năm nữa cũng  thể đến thế giới  biển!]
Dư luận  mạng xã hội cũng    đồng nhất, bên cạnh những  ủng hộ, vẫn   ít ý kiến trái chiều:
“Có    quá kỳ vọng  Hứa Yểu  ? Ở đó  là những   m.á.u mặt,    giống hội đấu giá  ,  chắc cô   giành  .”
“ , chẳng ai nhường cô  nữa .”
Dù , phần lớn cư dân mạng vẫn mong Hứa Yểu thắng thầu. Trong giới tư bản, cô  lẽ là  lương thiện nhất. Còn những kẻ khác? Không đua xe gây tai nạn  là may lắm .
Ngô Mỹ Kỳ   giường, lướt  tin tức  điện thoại, ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/giai-nghe-ta-ve-ke-thua-tram-toa-nha/503.html.]
“Nếu hôm nay Hứa Yểu thắng thầu,  lẽ cô  sẽ đưa nhân viên của  đến đó sớm nhất  thể? Nếu   thể trở thành nhân viên của cô  thì   bao!”
Nghĩ đến đây, cô  nhịn  mà kích động, bất giác vặn vẹo   giường, ai ngờ  đụng  vết thương, đau đến mức suýt xoa liên tục.
 lúc , trong nhóm chat của những  thuê nhà,   thông báo Hứa Yểu đang đến thăm. Ngô Mỹ Kỳ lập tức  bật dậy, hai mắt sáng rực.
“Khoan ... Không  hôm nay là ngày đấu thầu ? Cô   tham gia ?”
Lúc , Hứa Yểu cùng Lục Dã và vài  khác  lượt  thăm những hộ thuê nhà. Ai nấy đều xách theo giỏ trái cây,  vì mang hoa, cô cảm thấy trái cây thiết thực hơn, ít nhất  thể giúp  bệnh bổ sung vitamin.
Bước  từng căn phòng, thứ đầu tiên đập  mắt cô là những hộp thuốc chất đống  bàn,  khí nặng nề, thậm chí trong một  gia đình  trẻ nhỏ cũng hiếm thấy sự sống động thường thấy.
Hứa Yểu nhẹ nhàng gõ cửa một phòng, bước  và mỉm  chào hỏi  thuê. Lục Dã nhanh chóng đặt giỏ trái cây xuống bàn.
Một phụ nữ trẻ, đang mang thai, mắt đỏ hoe xúc động:
“Cô Hứa, cảm ơn cô  cho chúng  thuê nhà ở đây. Không chỉ tiện nghi mà còn  gần bệnh viện.”
Bỏ  ngôi làng , ít nhất họ  còn  sống trong nỗi lo sợ căn bệnh quái ác.
Hứa Yểu  về phía phòng ngủ, giọng trầm xuống:
“Mẹ cô thế nào ?”