Hệ Liệt Địa Sư Thiếu Nữ Full 24 Truyện - Linh Dị - Chương 33: Động Rắn Ở Quỷ Thành 2
Cập nhật lúc: 2025-03-26 09:54:27
Lượt xem: 649
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Hạo Ngôn trợn mắt cô , kéo tay định rời . ngay lúc đó, những xung quanh đồng loạt bao vây , từ trong lều còn chui thêm vài nữa. Tất cả họ đều mặc đồ rằn ri, trông chút quen mắt.
tập trung một thanh niên trong đó. Hắn , bỗng cho một cái mặt quỷ, đầu hét lớn: "Ông chủ, là Kiều Mặc Vũ!"
Một lát , Đồng Uy vén cửa lều bước .
"Kiều Mặc Vũ, cũng gặp cô nhỉ?"
và Giang Hạo Ngôn , sững sờ.
Đồng Uy là thuộc hạ của Đồng Phúc Sinh. Lần ở núi Ai Lao, Vân Nam, chính là kẻ dẫn săn kho báu. Không ngờ tên vẫn còn sống, đúng là lớn thật.
"Nhìn kìa, băng!"
chỉ tay lên trời, hét lớn.
Mọi đồng loạt ngẩng đầu lên. Ngay giây tiếp theo, và Giang Hạo Ngôn tách chạy thục mạng!
dốc sức lao về phía , gió lạnh quất mặt như dao, mang theo những hạt cát nhỏ châm chích đau rát.
Gió rít vù vù bên tai, đột nhiên đoàng một tiếng, s//úng nổ vang lên. Cả tê rần.
Xong , bọn chúng s//úng!
lập tức đổi hướng, chạy ngược phía Đồng Uy.
Sau một vòng, và Giang Hạo Ngôn về chỗ cũ, mặt . chống tay lên đầu gối, thở hổn hển.
Đồng Uy thổi thổi nòng s//úng, nhạt.
"Chạy nhanh ghê nhỉ? Sao chạy nữa ?"
trợn mắt.
"Gió đêm mạnh quá, chạy vài vòng cho ấm mà."
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Đồng Uy khẩy, thu s//úng , phất tay lệnh:
"Bắt hai đứa nó ."
và Giang Hạo Ngôn trói chặt, ném xuống bên cạnh lều trại.
Đồng Uy đắc ý gọi điện thoại cho Đồng Phúc Sinh.
"Thầy , đoán xem con gặp ai ?"
"Dẫn cô theo tìm ? đúng, con cũng nghĩ . Hahaha, cứ dối là xong việc sẽ thả cô , đợi cô giúp chúng tìm chỗ đó, thì g.i.ế.c luôn. là phiền phức."
: ……
"Đại ca, nghĩ tới khả năng là cũng thấy ?"
Đồng Uy liếc một cái, dấu im lặng, cố tình to hơn.
"Cái gì? Thanh Nang Kinh? Ồ ồ, hiểu , hiểu ."
Cúp máy, lạnh .
"Kiều Mặc Vũ, mạng cô cũng lớn đấy. Hoàn thành chuyện cho bọn , sẽ thả cô về."
Hóa , bọn Đồng Uy đến đây, là để tìm kho báu.
Đồng Phúc Sinh là tinh thông phong thủy và kinh doanh cổ vật, châu báu. Dưới trướng một đám tay chân chuyên đào trộm mộ, buôn lậu. Hắn tìm kiếm những di chỉ ghi chép trong cổ thư, đó cử đến khai quật kho báu.
Chỉ cần tìm thấy một ngôi mộ, là thể kiếm một khoản kếch xù.
nhíu mày: "Cái nơi chim thèm ỉ a mà cũng cổ mộ á?"
Thực , trong sa mạc cũng cổ mộ, nhưng khu vực lân cận , từng gì cả. Nơi chỉ hóa thạch khủng long, chẳng lẽ Đồng Phúc Sinh định đem cả thứ đó bán luôn?
Đồng Uy châm một điếu thuốc, đốm lửa lập lòe giữa hai ngón tay .
Hắn búng tàn thuốc, cố vẻ thâm trầm, nheo mắt, phả một khói lên trời. Gió thổi qua, cát bụi bay đầy mặt .
"Khụ khụ khụ, phì!"
Đồng Uy nhổ một bãi nước bọt, mặt đầy chán ghét.
"Kiều Mặc Vũ, rắn ăn th//ịt ng//ười, thì cổ mộ? Cô chắc cũng cái thứ đó là gì chứ?"
kinh ngạc , mím môi . Không ngờ, ngay cả Đồng Phúc Sinh cũng chuyện .
"Reng reng...reng reng...!"
Điện thoại vệ tinh trong túi vang lên.
Đồng Uy bằng ánh mắt đe dọa, lấy điện thoại đưa cho . hiểu ý , chọc rắc rối. Nếu của tổ chương trình mất tích, chắc chắn cảnh sát địa phương sẽ cuộc ngay lập tức.
cũng liên lụy đến họ. Đám nguy hiểm, súng, nhất nên đối đầu trực diện với chúng.
bắt máy, bình tĩnh với Chúc Đàm Kiện rằng và Giang Hạo Ngôn gặp một nhóm bạn quen, nên sẽ ở trại của họ qua đêm.
Vừa khéo, Tiểu Nhã và đám streamer vẫn đang uống rượu gần đó, âm thanh truyền xa. Chúc Đàm Kiện , tuy tức giận nhưng vẫn miễn cưỡng đồng ý.
"Kiều Mặc Vũ, đội của Đạt Tử . Chúng là một nhóm, chuyện như thế lặp nữa."
Cúp máy, Đồng Uy liền lấy luôn túi của , ôm cổ Tiểu Nhã uống rượu.
Ngọn lửa trại cháy bập bùng, họ cứ thế ăn uống, đùa tới tận khuya.
dựa Giang Hạo Ngôn, mắt díu , cơn buồn ngủ kéo đến.
"Được , hai ở canh chừng, những khác ngủ . Mai còn việc."
"Hoàng Mao, đây— Mày tè mà mất cả buổi trời ?"
Đồng Uy vẫy tay về phía xa. Theo ánh mắt , thấy một thanh niên tóc vàng đang lề mề bước tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-liet-dia-su-thieu-nu-full-24-truyen-linh-di/chuong-33-dong-ran-o-quy-thanh-2.html.]
Không vì , động tác của trông cứng ngắc, tay chân di chuyển lộn xộn, vô cùng quái dị.
Đồng Uy tất nhiên cũng nhận điều bất thường, liền thò tay túi áo khoác, nắm chặt khẩu s//úng bên trong.
"Hoàng Mao, đây!"
Hắn loạng choạng vài bước, nhưng trụ nổi, đưa tay về phía .
Dưới ánh lửa cam vàng chập chờn, gương mặt vặn vẹo, đôi mắt trợn to, miệng há hốc, phát âm thanh kỳ quái: "Hà...hà..."
"Cứu— Rắn—"
Hắn tiến thêm một bước, nhưng đột ngột ngã sấp xuống đất, tứ chi co giật dữ dội.
Hắn mặc áo khoác gió và quần thể thao, nhưng lúc , quần áo phồng lên từng chỗ kỳ lạ. Chỉ vài giây , từ cổ áo phía , một con rắn kỳ dị, to cỡ cổ tay, trườn ngoài.
Toàn nó màu nâu sẫm, một vệt đỏ chạy dọc sống lưng, đỉnh đầu tam giác còn mọc một cục thịt gớm ghiếc, trông hệt như một mào gà dựng .
"Đệt !"
Đồng Uy giật b.ắ.n , lập tức nhảy lùi , rút s//úng nổ liền mấy phát con rắn.
Tiếng s.ú.n.g chát chúa, đám rắn ăn thịt kích động. Từ ống quần, ống tay áo của tóc vàng, từng con rắn chui liên tiếp.
Một trong chúng thè lưỡi, trườn nhanh như chớp, lao thẳng về phía và Giang Hạo Ngôn.
và Giang Hạo Ngôn rúc , cố gắng lùi phía , nhưng chúng trói quá chặt, gần như thể cử động. Chúng chỉ thể trơ mắt con rắn bò lên chân .
Cơ bắp ở chân siết chặt, đầu rắn dựng thẳng, đôi mắt màu vàng dựng , ánh lên vẻ hung dữ.
hạ thấp giọng, cố gắng giữ bình tĩnh.
"Giang Hạo Ngôn, cắn đầu lưỡi, nhổ m.á.u lên nó. Nhanh lên!"
Giang Hạo Ngôn gật đầu, nhưng vẫn thắc mắc: "Hướng của khó căn quá, tự ?"
"Không kịp nữa, nhanh!"
Vừa dứt lời, đầu rắn đột ngột dựng cao hơn, cái mào đỉnh đầu căng phồng lên, như thể chuẩn tấn công. lúc đó,Giang Hạo Ngôn cắn mạnh đầu lưỡi, nhổ một ngụm m.á.u pha nước bọt.
"Piu—!"
Một ngụm nước bọt trộn lẫn với m.á.u rơi trúng ngay cái mào đầu con rắn!
Chỉ trong tích tắc, cái mào co giật dữ dội, đó xẹp xuống, tiết một thứ dịch màu đen hôi thối. Cơ thể con rắn lập tức mềm nhũn, "bịch" một tiếng rơi xuống đất.
thở phào nhẹ nhõm.
"Thứ gọi là Nguyệt Sát. ‘Nguyệt’ là vật chí âm, nó là loài sinh từ âm khí trong những hố chôn tập thể, vô cùng tà ác. Cậu là đồng tử, m.á.u đầu lưỡi mang dương khí thuần khiết, vặn khắc chế nó."
Giang Hạo Ngôn nghiêm túc gật đầu.
"Chỉ m.á.u của mới tác dụng ? Vậy lưng ."
Tất nhiên…. ! Máu đầu lưỡi của cũng thể . cắn lưỡi đau c.h.ế.t , chịu khổ.
Việc gì thể nhờ khác hộ, thì tội gì tự ?
Những khác la hét bỏ chạy tán loạn. Đồng Uy vẫn giữ bình tĩnh, tiên b.ắ.n thêm vài phát s//úng đám rắn. Một lúc , tự vỗ trán, rút từ trong túi một tấm lệnh bài bằng gỗ.
"Ngũ Lôi Hào Lệnh!"
Từ lệnh bài, một tia sét lao , đánh về phía đàn rắn. Trong tích tắc, con rắn cháy thành tro bụi.
trợn tròn mắt.
"Lệnh bài của !"
Đồng Uy giơ lệnh bài, tia sét b.ắ.n từ đó thiêu rụi hết đám rắn, chỉ để những vệt khói đen. Hắn di chuyển vô cùng điệu nghệ, uy lực bừng bừng, chỉ trong chốc lát, tiêu diệt sạch lũ rắn.
Hắn hôn lên lệnh bài, đầy đắc ý.
" là báu vật mà."
cảnh đó mà tức điên.
"Đồng Uy! Trả đồ cho !"
Đồng Uy khẩy, nhét lệnh bài túi, vỗ vỗ n.g.ự.c đầy kiêu ngạo.
"Đây là bảo vật tổ truyền của sư phụ ."
Vừa ít rắn cắn, Đồng Uy dẫn theo thuộc hạ băng bó vết thương, dọn dẹp chiến trường và xử lý tàn cuộc, nhất thời còn để ý đến chúng .
Một lát , hai tên thuộc hạ đến, khiêng và Giang Hạo Ngôn một cái lều.
"Được , đêm nay ngoan ngoãn ở yên đây ."
Lều một lớp đệm cách ẩm dày, dù cũng đỡ hơn ngoài trời gió lạnh táp mặt. thở phào nhẹ nhõm, kịp vui mừng thì hai tên khiêng thêm một khác trong lều.
tròn mắt ngạc nhiên.
"Các đưa *thê thỉ* xử lý , khiêng đây gì?"
Hóa , khiêng chính là tên tóc vàng rắn cắn chết!
"Bên ngoài tối đen như mực, lỡ rắn bò đến thì ? Cứ để trong lều một đêm , sáng mai trời sáng tìm chỗ chôn."
Hai tên đó phủi phủi tay, vứt cái xác xuống đất bỏ . Tóc vàng ngửa mặt đất, ống quần xắn lên một đoạn, để lộ một khúc xương trắng hếu.
nhíu mày, chỉ thể cùng Giang Hạo Ngôn dịch sâu hơn trong lều.
"Thật xui xẻo."
Bên ngoài càng lúc càng yên ắng, tiếng chuyện, tiếng bước chân dần biến mất, chỉ còn tiếng gió rít gào qua tán cây.
dựa đầu vai Giang Hạo Ngôn, mí mắt bắt đầu sụp xuống.
Giữa mơ màng nửa tỉnh nửa mê, thấy tiếng sột soạt khe khẽ trong lều.