Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Hệ liệt Lục Linh Châu - Linh Dị - Hiện Đại - Hài - Chương 264: Hầm Mộ Pháp Sư Cổ Đại 10

Cập nhật lúc: 2025-05-19 14:47:05
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đường Kiều Kiều ngây người, vùi đầu vào cổ tôi lẩm bẩm:

"Xin lỗi, tôi sai rồi, tôi không nên hiểu lầm cô..."

Cứ như vậy tốn bao công sức, cuối cùng cũng đến được dưới thần thụ.

Chuyện khó xử đã xảy ra.

Xung quanh thần thụ có hơn chục mét không mọc một ngọn cỏ, không có bất kỳ vật che chắn nào.

Nếu chúng tôi cứ chạy qua như vậy, thì sẽ bị b.ắ.n thành cái sàng mất.

Mà các cung thủ đối diện hiển nhiên cũng rất sốt ruột.

Có mấy người thậm chí đã đi ra khỏi rừng, cứ đứng ở bờ sông nhìn chằm chằm vào chúng tôi.

Đây là một đám binh sĩ bị làm thành xác ướp khô, da thịt đen sạm, dính chặt vào xương, trên người còn mặc trang phục đặc trưng của Nữ Chân tộc, trông giống như đang diễn phim cổ trang.

Tôi tính toán khoảng cách, gật đầu với Kiều Mặc Vũ.

Con đường này, Chu Thanh Hạo và Đường Kiều Kiều không qua được, nhưng chúng tôi thì có thể.

Tôi lấy từ trong túi ra mấy quả b.o.m khói, ném xuống đất rồi bắt đầu liều mạng chạy.

Đối diện lập tức náo động.

Nhưng diện tích khói rất rộng, hơn nữa tôi đã cẩn thận, b.o.m khói ném ra một lúc rồi mới chạy về phía trước.

Khi tất cả khói tan đi, tôi và Kiều Mặc Vũ đã trốn sau thân thần thụ to lớn.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Hì hì hì, trâu bò!"

Kiều Mặc Vũ vừa giơ ngón tay cái với tôi.

Giây tiếp theo, một người đột ngột từ trên cây treo xuống, túm lấy cổ cô ấy rồi nhanh chóng kéo lên cây.

Là Tống Phi Phi!

Tại sao cô ta lại ở đây!

Tống Phi Phi sức lực cực lớn, Kiều Mặc Vũ bị cô ấy bóp đến trợn trắng mắt.

Tôi không quan tâm được đến việc bị các cung thủ Nữ Chân tộc phát hiện nữa, một cú chạy đà liền đạp lên thân cây.

Kiều Mặc Vũ trợn trắng mắt, dùng hai tay bẻ cánh tay của Tống Phi Phi.

Nhưng cánh tay của Tống Phi Phi giống như đúc bằng thép, không hề nhúc nhích.

"Khụ, khụ khụ!"

"Nế, nếu không buông tay, tôi không khách khí đâu đấy!"

"Khụ, khụ khụ, đợi tôi c.h.ế.t rồi cô đừng hối hận đấy nhé!"

Tôi không nhịn được, trợn mắt một cái.

Vậy nên không khách khí của Kiều Mặc Vũ, là c.h.ế.t không khách khí sao?

Tình huống khẩn cấp, tôi cũng không tránh được chuyện sẽ làm tổn thương Tống Phi Phi.

Tôi đ.ấ.m một quyền vào lưng Tống Phi Phi, cảm giác mình như đ.ấ.m vào tấm sắt.

Cả cánh tay vừa đau vừa tê, các khớp ngón tay lập tức sưng đỏ.

Cái thứ quái quỷ gì vậy?

Chân khí hộ thể?

Tôi nhịn đau tiếp tục đ.ấ.m Tống Phi Phi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/he-liet-luc-linh-chau-linh-di-hien-dai-hai/chuong-264-ham-mo-phap-su-co-dai-10.html.]

Tống Phi Phi đến liếc mắt cũng không cho tôi một cái, chỉ chăm chăm bóp chặt cổ Kiều Mặc Vũ.

Cứ như vậy không phải là cách, tôi lấy từ trong túi ra một chai nước ớt.

Cả người tôi như vượn, nhảy lên lưng Tống Phi Phi, cánh tay móc vào cổ cô ấy, ngón tay dùng sức bẻ miệng cô ấy ra, sau đó, đổ hết cả chai nước ớt vào.

Tống Phi Phi cả người chấn động, cuối cùng cũng buông Kiều Mặc Vũ ra, tiện tay tát tôi một cái bay người.

Cô ấy giống như con khỉ nhảy xuống cây, trực tiếp nhảy xuống sông, liều mạng uống nước.

Tôi chật vật treo trên cành cây, còn suýt chút nữa bị tên b.ắ.n trúng, chỉ có thể đong đưa cơ thể như chiếc xích đu để né tránh loạt tên lạnh lẽo b.ắ.n tới từ phía đối diện.

Kiều Mặc Vũ ôm chặt thân cây, thở dốc không ngừng. Sau khi trấn định lại tinh thần, cô ấy lập tức bật dậy, nhảy vút lên ngọn cây.

“Tôi đi tìm mặt nạ, Linh Châu, trông chừng Tống Phi Phi!”

Mẹ nó! Cái tên không có nghĩa khí này!

Tống Phi Phi dường như có linh cảm, bất ngờ bật thẳng người từ dưới sông lên.

Thấy Kiều Mặc Vũ đang trèo lên ngọn cây, cô ấy ngửa đầu hú lên một tiếng lanh lảnh, trong đôi đồng tử màu vàng ánh lên hàn quang dữ dội.

Cô vỗ mạnh mặt nước, nhảy vọt từ dưới sông lên, ba bước hai đã lao tới gốc cây.

Đám cung thủ kia hình như đều rất sợ Tống Phi Phi.

Chỉ cần cô ấy xuất hiện, họ sẽ lập tức buông tay ngừng bắn.

Kiều Mặc Vũ bị dọa sợ, leo càng nhanh hơn.

“Vãi chưởng! Lục Linh Châu, cậu mau cản cô ấy lại!”

Tống Phi Phi leo cây mà gần như chẳng cần dùng đến tay chân, chỉ cần nhẹ nhàng vặn người một cái, thân thể đã vút lên một đoạn dài.

Tôi chỉ còn cách cắn răng liều mình lao lên, chủ động ôm lấy eo cô ấy.

“Rắc!”

Tống Phi Phi nắm lấy vai trái tôi, mạnh mẽ giật một cái, cánh tay tôi lập tức trật khớp.

Cánh tay tôi rũ xuống, Tống Phi Phi cũng dễ dàng thoát khỏi vòng tay tôi, lao vút về phía Kiều Mặc Vũ.

Tôi nghiến răng nắn lại cánh tay, đau đến mức suýt chút nữa nước mắt trào ra.

Trong túi vẫn còn một quả b.o.m khói, tôi đập mạnh nó vào thân cây, tức thì một làn khói trắng mịt mù bốc lên.

Đúng lúc ấy, tôi chộp lấy chân Tống Phi Phi, kéo mạnh một cái, hai người cùng ngã nhào xuống đất.

Lúc này chúng tôi đã leo lên được hơn chục mét.

May mà cây cối rậm rạp, lúc rơi xuống có cành lá làm giảm lực va chạm. Nhưng tôi vẫn ngã đến choáng váng mặt mày, mắt hoa đầu váng.

Toàn thân tôi đau nhức tê dại, nằm úp xuống đất suýt nữa không thở nổi.

Nhưng tôi phải tranh thủ tạo đủ thời gian cho Kiều Mặc Vũ.

Tống Phi Phi rơi ngay bên cạnh tôi, trong làn khói lơ lửng mù mịt, tôi thấy cô ấy đã nhanh chóng đứng dậy trước một bước.

Tôi lập tức lao đến đè chặt cô ấy xuống, bẻ ngược hai tay ra sau, dùng đầu gối ghì mạnh vào lưng.

Tống Phi Phi điên cuồng vặn vẹo thân thể, cố sức hất tôi văng ra.

Cô ấy mạnh không khác gì một con trâu mộng.

Tôi có cảm giác như mình đang cưỡi trên lưng một con cá mập đầu búa, bơi giữa những cơn sóng dữ cuồng nộ, bị hất văng ra chỉ là chuyện sớm muộn.

Chỉ một thoáng mất tập trung, Tống Phi Phi vặn eo nhanh chóng lộn người.

Tôi ngã nhào xuống đất, còn chưa kịp bò dậy thì đã có hai cánh tay siết chặt cổ tôi.

Tống Phi Phi hoàn toàn bị tôi chọc giận, nổi sát tâm với tôi.

Loading...